Mạnh Siêu Nhiên còn chưa kịp hạ thủ, Sở Dương đã nhanh tay vỗ một chưởng thẳng vào ngực Thạch Thiên Sơn.
- Ba!
Xương ngực Thạch Thiên Sơn vỡ vụn, toàn thân dãy đành đạch, hai mắt lồi ra, miệng mũi sùi bọt máu, ngã vật ra sau chết thẳng cẳng.
- A?
Mạnh Siêu Nhiên thoáng kinh ngạc nhìn Sở Dương, nhưng lập tức hiểu ý, không khỏi thở dài.
- Sư phụ, nên để con ra tay thì tốt hơn. Lâu nay hắn vẫn thường ức hiếp chúng con, giờ chính là lúc con cũng nên trút giận.
Sở Dương thản nhiên thưa.
Mạnh Siêu Nhiên thương yêu nhìn Sở Dương, vỗ vỗ bả vai hắn như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. rồi quay người ra ngoài.
Với tính cách của Mạnh Siêu Nhiên, nếu ông tự tay giết chết người đệ tử mà mình đã tốn bao tâm huyết nuôi dưỡng tám năm nay thì chỉ sợ ông sẽ mãi canh cánh trong lòng. Nhưng bây giờ Sở Dương đã ra tay giúp, vậy thì khác. Mặc dù cũng là chết trước mặt ông nhưng nói cho cùng vẫn không phải ông đích thân hạ thủ, nên cảm giác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ý tốt của Sở Dương, làm sao Mạnh Siêu Nhiên lại không rõ?
Sở Dương cũng thở dài, nhìn lại thi thể của Thạch Thiên Sơn trên giường, hắn không nhịn được oán hận:
- Chết thoải mái như vậy đúng là may mắn cho ngươi.
Hắn nói không sai. Nếu không phải Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên xuất hiện, với thủ đoạn của Sở Dương cộng với sự oán hận tích lũy hai đời nay, chắc chắn hắn sẽ cho Thạch Thiên Sơn nếm thử mùi vị như thế nào là "muốn sống không được, muốn chết cũng không xong".
Bây giờ Sở Dương mới hiểu được tại sao sư phụ lại đặt tên cho mình là Sở Dương. Thứ nhất, bởi vì chữ "Sở" được khắc trong tấm ngọc bội (vật duy nhất có thể giúp truy tìm được thân phận của hắn). Thứ hai, là bởi vì trong tên của Dạ Sơ Thần cũng có một chữ "Sơ". Sở Dương, đây không phải là chỉ mặt trời mọc vào buổi sáng sớm hay sao?
Mà hai chữ "Sơ Thần", ý nghĩa của nó không phải cũng giống như tên của mình sao?.
Tiếp đến, trong tên của Đàm Đàm có một chữ "Đàm", chẳng phải chính là chữ "Đàm" trong "Đàm hoa nhất hiện (phù dung sớm nở tối tàn)" sao?
- Đây phải chăng là Mạnh Siêu Nhiên đang tự cảm thán chuyện tình của mình, đẹp đẽ mà ngắn ngũi, tựa đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn?
Sở Dương chợt hiểu được trong lòng của sư phụ mình đang đau khổ đến cỡ nào. "Sinh ly tử biệt" luôn là chuyện làm cho người ta khó chịu nhất. Trong bốn chữ này, "Sinh ly" ở phía trước mà "tử biệt" ở phía sau, điều đó đã cho thấy, "sinh ly" so với "tử biệt" càng đáng sợ, càng thê thảm hơn nhiều.
"Tử biệt", chỉ là cái đau nhất thời. Nhưng "Sinh ly" thì khác, sự mất mát này, nỗi đau này nó ám ảnh và bám theo con người cả cuộc đời. Chỉ cần là còn sống, vậy nỗi đau dai dẳng này sẽ vĩnh viễn hành hạ, vĩnh viễn tra tấn người hứng chịu nó, không bao giờ ngừng lại.
- Dạ Sơ Thần..
Sở Dương trầm ngâm nhớ lại, lẳng lặng nhìn về hướng Mạnh Siêu Nhiên vừa đi, trong lòng thầm nhủ:
- Sư phụ, con sẽ ghi nhớ cái tên này.
Quay đầu nhìn thi thể "chết không nhắm mắt" của Thạch Thiên Sơn, Sở Dương trầm mặc rất lâu, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Rốt cục hắn cũng đã thực sự cảm nhận được: Chính mình đã thay đổi số phận của một số người!
Theo như kiếp trước, đúng ra Thạch Thiên Sơn có thể sống thêm bốn năm nữa, nhưng mình vừa mới sống lại không đến một tháng, Thạch Thiên sơn liền đã chết trong tay mình như thế này...
Sở Dương trầm mặc một lúc, sau đó dùng chăn bông bọc thi thể lại rồi từ từ khiêng ra ngoài. Xử lý mọi chuyên xong xuôi, khi trở về hắn lại thấy một việc bất ngờ, trong khoảng thời gian này, Đàm Đàm đã làm lại một bàn thức ăn mới đặt ở trên bàn, nóng hổi.
Điều bất ngờ chính là Mạnh Siêu Nhiên không đi đâu cả mà bình tĩnh ngồi ở chủ vị, hình như là đang chờ hắn quay lại. Tựa như hết thảy đều giống như bình thường.
Đàm Đàm thấy Sở Dương đi vào thì đôi lông mày giật giật, xoa xoa đôi bàn tay, thấp thỏm:
- Việc đó... Đại sư huynh... À không, Thạch Thiên Sơn, hắn…?
- Đã chết. Ta giết hắn rồi.
Sở Dương thản nhiên đáp, rồi ngồi vào bàn. Đàm Đàm ầm ừ tỏ vẻ hiểu ý rồi cúi đầu xuống, hắn chợt cảm thấy cơn thèm ăn biến đâu mất tiêu. Mới vừa rồi, những lời Thạch Thiên Sơn nói hắn cũng nghe thấy..., hắn cũng cảm thấy dù Thạch Thiên Sơn có chết cũng chưa trả hết tội, nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn cảm thấy buồn man mác. Dù sao ba anh em sống chung với nhau nhiều năm như vậy, vả lại trước đó Đàm Đàm cũng chưa nhận ra bộ mặt thật của Thạch Thiên Sơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!