Chương 2: Làm lại từ đầu, bao điều tốt đẹp quyết không buông!

"Khinh Vũ!"

Sở Dương mạnh mẽ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã đau lòng kêu lên. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình đang co quắp, đang đau đớn, chẳng qua thanh âm hắn yếu đến mức nghe như là đang rên rỉ, đến mức ngay cả hắn cũng gần như là không nghe thấy...

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Sở Dương đã ngây ngẩn cả người!

"Ta... rõ ràng đã thấy Khinh Vũ tới đón ta, nụ cười quen thuộc kia, thanh âm nhu tình đã thấm vào xương tủy kia..."

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trước mắt hắn hiện giờ là núi đá vô tận, ánh tà dương đỏ như máu phía chân trời, bốn phía là trúc tía đung đưa, tựa như mây tím nơi chân trời đang nhẹ đưa trong gió... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trên chân của hắn hiện giờ còn có một vết máu.

Trên đầu Sở Dương đột nhiên kịch liệt đau đớn, hắn lấy tay đưa lên sờ thì thấy máu đã đỏ thẫm.

Ngọn núi này, cảnh sắc này, vết thương này, rất quen thuộc!

Đây là đâu?

Một thanh âm chợt vang lên bên tai Sở Dương, gần như là mếu máo:

"Ê... Ngươi... Ngươi đừng làm ta sợ. Người anh tuấn tiêu sái như ta không dễ bị hù dọa đâu..."

Sở Dương lại càng mơ hồ trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ ta thực sự còn chưa chết sao?

Tên gia hỏa đang gọi bên tai ta là ai? Thật đúng là cực phẩm, rõ ràng là suýt bị hù chết vậy mà còn không quên tự kỷ...

Dường như thấy hắn không có phản ứng, người nọ liền kêu lên:

"Thật sự... ngươi không giận ta chứ? Ô...ô..."

Tiếng khóc rống đó nghe cứ như kèn hiệu, nếu người nào nghe từ xa, chắc chắn sẽ cho rằng đó là tiếng chó sói tru.

Tiếng khóc lóc kéo dài mà vang dội, lượn lờ mãi không dứt, đến lúc ngắt hơi lại biến thành tiếng "Ngao.... ngao…"

"Thật sự là thiên tài."

Sở Dương thầm nói trong lòng. Hắn cũng nghe ra được thanh âm này thật sự là vừa sợ vừa thương, không hề có nửa phần dối. Nhưng thanh âm này thật sự khiến người khác không dám khen tặng…

Nó tựa như trời cao lúc tạo ra con người đã tính nhầm, đem tiếng của một con vịt chết đặt trên người hắn, hơn nữa còn là vịt đực chết...

Có thể sau khi tạo ra hắn, ông trời nghĩ rằng cũng không thích hợp lắm, vì vậy để bồi thường cho hắn, liền tặng thêm tiếng sói tru cho đủ bộ.

Thanh âm này hình như có chút quen thuộc... Thật sự là độc nhất vô nhị!

Sở Dương đột nhiên giật mình đánh thót, ký ức từ rất nhiều năm trước dũng mãnh tràn vào trong óc...

"Chỉ là luyện côn pháp một chút mà thôi, ngươi không đến mức cứ như vậy bị ta đánh cho một côn ngủm củ tỏi chứ?"

Thanh âm kia run run, hiển nhiên là đang sợ hãi:

"Bọn chúng đánh ngươi nhiều côn như vậy mà ngươi còn không làm sao, vì sao ta đánh ngươi một cái mà ngươi đã ngã rồi... Cái này... cái này con mẹ nó quá bất công rồi! Lẽ nào ngươi thấy ta lớn lên trông anh tuấn tiêu sái mà sinh ra tâm đố kỵ, cố ý hãm hại ta?"

Sở Dương không thể bình luận thêm điều gì nữa.

Đây là cái hạng người gì vậy? Không ngờ là vẫn còn đang oán trách mình, mà oán giận thì cũng thôi đi. Dù sao những chuyện thế này ai cũng không muốn gặp, nhưng dù là hắn đang oán giận thì cũng đừng chêm vài câu tự sướng vậy chứ!

Tự sướng đến mức này là có thể nói là thiên hạ vô địch thủ rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!