Chương 45: Con người thành đạt, Đinh Lão Tiên

Trong lúc mọi người cho rằng Vương Viễn sắp từ bỏ, thì chỉ thấy Vương Viễn lùi lại vài bước, sau đó hít một hơi sâu rồi hét lớn: "Mở cửa!"

"Cái đệt…

Nghe thấy tiếng của Vương Viễn, không chỉ Đinh Lão Tiên và Nhất Mộng Như: Thị, mà ngay cả Bôi Mạc Đình và Độc Cô Tiểu Linh cũng giật thót tim.

Hành động này của Vương Viễn, thật sự khiến da đầu mọi người run lên.

"Đại ca, chúng ta tới thanh trừng sơn trại đó, cũng có phải tới ghé thăm đâu, ngươi hét cái gì mà hét."

Bôi Mạc Đình nói trong sự hoảng sợ. "Két…"

Nhưng Bôi Mạc Đình vừa dứt lời, thì đột nhiên, cửa chính của sơn trại phát ra một tiếng kỳ quái.

"

Mọi người nhìn theo âm thanh, chỉ thấy cánh cửa từ từ hé ra dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.

"Đây… đây là cách giải thích gì vậy?"

Thấy cánh cửa thật sự bị Vương Viễn hét mà mở ra, tất cả mọi người trực tiếp ngây người ở đó.

Con mẹ nó đây là thiết lập thiểu năng gì vậy, đường đường là Hắc Phong trại, mà phương thức mở cửa chính lại là gọi mở…. cho dù là ám hiệu cũng được mà.

Theo tư duy thông thường, thì mọi người tới để giết chết toàn bộ người ở nơi này, muốn xông vào cửa thành, hiển nhiên phải sử dụng phương pháp đặc thù.

Khởi động cơ quan hoặc dùng bạo lực để phá cửa mới được xem là hành động bình thường, còn gọi người mở cửa là cái thá gì.

Chẳng trách các bang hội lớn đều không thể tiến vào cửa chính của Hắc Phong trại, người bình thường nào có ai nghĩ đến phương diện này đâu.

"Lão Ngưu, sao ngươi biết cửa này là gọi để mở thế?" Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Đinh Lão Tiên hỏi với vẻ mặt sùng bái.

Lúc đầu, Đinh Lão Tiên còn có chút nghỉ ngờ lời nói của Bôi Mạc Đình, nhưng bây giờ đã bị Vương Viễn làm cho sợ hãi đến tâm phục khẩu phục.

"Khà khà!" Vương Viễn đáp: "Buổi tối ngươi về nhà, nếu cửa nhà bị khóa thì ngươi sẽ làm gì?"

"Thì lấy chìa khóa để mở." "Không có chìa khóa thì sao?" "Gọi người trong nhà ra mở cửa…." Định Lão Tiên nghĩ nghĩ.

"Vậy còn không phải sao…" Vương Viễn nhún vai: "Nếu đã không vào được, thì cứ gọi cửa thôi…"

"Đây chính là hang ổ của cướp đấy." Đinh Lão Tiên nhíu mày, tuy những lời Vương Viễn nói rất có đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Ăn trộm sẽ không xuống núi sao?" Vương Viễn lại hỏi.

"Hừm…" Định Lão Tiên sờ sờ cằm: "Bộ dáng của ngươi xem ra rất có kinh nghiệm."

"Ha ha!" Vương Viễn cười ha ha, phất tay và đáp: "Quen là được, quen là được."

"Đi thôi! Chúng ta vào trong."

Cửa chính của sơn trại vừa mở, Vương Viễn chỉ vào bên trong, nhấc chân định vào.

"Trước tiên đừng vội."

Lúc này, Đinh Lão Tiên gọi mọi người, sau đó móc ra vài cái bình sứ nhỏ rồi chia cho những người khác.

"Đây là?"

Nhận được bình sứ, sắc mặt của Vương Viễn mờ mịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!