Chương 5: (Vô Đề)

Lúc Phan Trí gọi điện đến, Tưởng Thừa còn như đang ngủ đông, điện thoại đổ chuông mấy hồi rồi cậu mới nhận…Hả?

"Đệt, tao biết tỏng nhá".

Phan Trí nói.

"Mở cặp mắt chó của mày ra xem mấy giờ rồi"

Bốn giờ rồi?. Tưởng Thừa tỉnh ngủ, đem máy ra trước mặt để nhìn giờ, nhưng mắt chưa tỉnh, cứ thấy mờ mờ.

Ba giờ rưỡi.

Phan Trí nói.

"Tao cũng biết mày sẽ vậy mà, nên mới kêu mày trước nè"

Kịp mà. Tưởng Thừa ngồi dậy.

"Xíu tao ra cửa trạm chờ mày"

Cửa nào. Phan Trí hỏi.

Đều ra một cửa thôi. Tưởng Thừa liếc ra ngoài cửa sổ, qua lớp bụi bẩn bám trên cửa kính có thể thấy được là thời tiết hôm nay rất tốt, một mảng vàng lấp lóa.

Mặc đồ nhảy xuống giường, cậu thấy mình đã khỏe hơn, dù có phần ngủ chưa đủ giấc, cái thể loại toàn thân khó chịu nhìn ai cũng muốn túm lại đánh một trận của hôm qua đã không có.

Định lượng thời gian, từ chiều hôm qua ngủ đến giờ, cả ngày, đi bộ thì có hơi đuối.

Lý Bảo Quốc không có nhà, chẳng biết đã đi đâu

Tưởng Thừa thấy cái nhà này thật là hay, lúc đầu khi mẹ chẳng muốn nuôi nữa, ông bố Lý Bảo Quốc còn đến thăm viếng mấy chuyến, dù là mình không muốn gặp ổng.

Giờ mình đã đến nơi, Lý Bảo Quốc lại chẳng hề có dáng vẻ của người một lòng muốn nhận lại con trai cho bằng được.

Mà nghe đâu mình còn một anh một chị nữa, hai ngày vẫn chưa thấy mặt.

Tưởng Thừa chẳng hứng thú chi với nhà mới, cũng không trông đợi gì, nhưng mỗi ngày mở mắt lúc nào cũng là người duy nhất trong nhà, tâm tình không mấy vui vẻ.

Nếu đây không phải nhà lầu, cậu còn tưởng là nó xây được trăm năm rồi, trong nhà ngoài nhà, ra đến lộ chỉ toàn thấy mớ đổ nát không sống nổi.

Đây cũng là nguyên do cậu không muốn Phan Trí đến, đáng ra phải là căn phòng sạch sẽ tươm tất có để cả dương cầm cho Phan Trí ở hẳn hai, ba ngày luôn mới chịu.

Thật ra thì không phải không có chỗ ở, nhìn qua chỗ bên trạm đông thì chắc cũng tìm được một căn cho Phan Trí trọ lại.

Ts. Phan Trí kéo cái rương hành lý to tướng, còn đèo bòng thêm cái túi xách bự, vừa chạm mặt cậu đã cảm khái mà kêu lên.

"Chỗ này làm tao thấy hơi đỡ không nổi"

Vậy mày bỏ về đi.

Tưởng Thừa chỉ vào chỗ bán vé ở trạm xe.Nhanh đi mua phiếu.

Tình anh em mà mày. Phan Trí nói.

"Tao từ phương xa lặn lội mang cả đống đồ đến thăm mày! Mày không thấy cảm động xíu nào sao?".

Cảm động lắm luôn.

Tưởng Thừa nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!