Chương 48: (Vô Đề)

Lúc Cố Phi trở về phòng học thì chuông vào tiết đã reo, cậu ngồi lại vào ghế của mình, Tưởng Thừa đang nằm dài trên bàn nhìn qua cậu.

"Quả nhiên không có gì bất ngờ" – Cố Phi nói – "Hạng nhất."

"Cậu đi hỏi thật rồi đấy à?" – Tưởng Thừa có chút giật mình.

"Đúng vậy" – Cố Phi gật gật đầu – "Đi rất thong thả".

Tưởng Thừa cười cười, không lên tiếng.

"Có điều tôi không hỏi tổng điểm là bao nhiêu" – Cố Phi nói – "Hôm nay công bố xong rồi cộng lại một chút, tôi cảm thấy…"

Cố Phi ngẩng đầu nhìn qua bên Dịch Tĩnh một chút: "Lớp trưởng đại nhân hẳn là kém cậu không ít rồi".

"Nhỏ ấy hạng hai sao?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Ừm" – Cố Phi nói – "Nói sao thì nhỏ không phải hạng nhất cũng là hạng hai, có điều chưa từng đạt điểm tuyệt đối bao giờ, cậu ta là học bá của Cao trung số 4, không phải là đối thủ của học bá Cao trung trọng điểm thành phố lớn như cậu".

Tưởng Thừa im lặng.

Vừa nãy Phan Trí có gửi cho Tưởng Thừa một email, lấy đề thi học kỳ này scan gửi cho cậu, Tưởng Thừa nhìn lướt qua tổng thể đề thi tiếng Anh, so với độ khó của Cao trung số 4 lại cao hơn không phải một hai bậc, cậu nhất thời có cảm giác không thực tế, định sau khi về nhà sẽ làm qua một lần đề thi này xem thử được tới trình độ gì.

– Mẹ tao đồng ý cho tao thăm mày ngày mùng 1 tháng 5, chuẩn bị tiếp đón tao cho tốt.

Phan Trí lại gửi tin nhắn tới.

– Ừm, lần này không cần ở khách sạn nữa, tao dọn ra ngoài rồi.

– Cái đệt? Chuyện gì vậy?

– Gặp rồi nói.

– Được thôi, thầy Viên có viết cho mày một bức thư, tao sẽ đem theo cho mày.

– …

– Thầy ấy vừa nghĩ tới mày đã thở dài đó.

Tưởng Thừa để điện thoại lại vào túi, không hiểu vì sao cũng muốn thở dài.

Thầy Viên là chủ nhiệm cũ của cậu, là một người rất tốt, ngày đi là vì tâm trạng không tốt nên cậu không đến từ giã thầy Viên, hơn nữa cũng không có liên lạc với thầy ấy.

Ngoại trừ Phan Trí, dù có là người nhà, giáo viên, bạn học hay là bạn bè thông thường, cậu đều không muốn qua lại cho lắm, sợ bị hỏi về tình trạng hiện tại, sợ phải nghe an ủi, cũng sợ từ những người này lại nhớ tới chuyện trước đây.

Tiết cuối của buổi sáng trong lớp có hơi xôn xao, mặc dù còn hai môn do chưa có tiết để mà công bố điểm, nhưng đã có người nghe ngóng ra được tổng điểm.

"Móa ơi?" – Chu Kính cầm điện thoại quay đầu lại – "Tưởng Thừa, Tưởng Thừa, Tưởng…"

"Cậu chưa từng vì nhại lại mà bị đánh sao?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

"Các cậu xem tieba chưa!" – Chu Kính nhìn cậu một cái, lại nhìn qua bên Cố Phi, lại quay về nhìn chằm chằm trên mặt Tưởng Thừa – "Có người đăng tieba, cậu hạng nhất khối!"

Bạn cùng bàn của Chu Kính cũng quay đầu lại: "Tổng điểm cậu hơn 680! Hơn Dịch Tĩnh 100 điểm! Nhỏ ấy 599!".

"Đúng vậy, đệt! 686 điểm!" – Mắt của Chu Kính đều sắp rớt ra khỏi mặt – "Lịch sử Cao trung số 4 chưa từng có tổng điểm cao tới vậy! Ts Tưởng Thừa, cậu đỉnh quá!".

Bản thân Tưởng Thừa cũng không khỏi bất ngờ, trước kia cậu cũng là trong top 10 của khối, trên trên dưới dưới, rớt xuống top 5 là bị thầy Viên gọi đi nói chuyện ngay, hạng nhất cũng từng có, nhưng chưa từng gặp qua chuyện hơn hạng hai tới mấy mươi điểm…

Tin này không làm cậu phấn khích, trái lại làm cậu có hơi phát hoảng, theo cục diện hiện tại, cậu mỗi lần thi đạt được hạng nhất không thành vấn đề, nhưng hạng nhất như vậy còn có bao nhiêu giá trị?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!