Cố Phi đạp xe phía trước, không nhanh không chậm cùng cậu bảo trì khoảng cách, Tưởng Thừa cảm thấy loại EQ với lực quan sát nhạy bén và không quản việc đâu đâu này của cậu ta có lúc làm cậu cảm thấy rất không thoải mái.
Tưởng Thừa kéo kéo khẩu trang, vừa đúng lúc làm rìa khẩu trang có thể đỡ lấy nước mắt đang rơi xuống.
Từ đây đạp xe tới tiệm nhà của Cố Phi, khoảng cách coi như cũng khá xa, đạp tới mười mấy phút, như vậy là được rồi, cậu cứ như vậy theo sau xe của Cố Phi, mặc sức cho nước mắt rơi.
Quả thực Tưởng Thừa không biết vì sao bản thân lại đột nhiên bật khóc.
Cậu cảm thấy bản thân cũng không có xúc động để rơi lệ, cũng không có chuyện gì khiến mình muốn khóc, không còn có nhà, không còn cha mẹ, trạng thái tâm lý này đã không phải là ngày một ngày hai, bắt đầu từ ngày được cho hay mình là được nhận nuôi, cậu đã cảm thấy không còn có nhà rồi.
Sau khi tới nơi này, loại cảm giác đó lại ngày một rõ nét hơn, tại sao mà nói ra bản thân mình là trẻ mồ côi xong, cậu đột nhiên lại rơi lệ.
Quả nhiên là người bị bệnh rồi sẽ yếu đuối.
Khi sắp tới giao lộ, cậu ngừng rơi lệ, nước mắt cũng bị gió làm khô đi, chỉ có mắt là cảm thấy có hơi sưng to.
Cho xe dừng lại trước cửa tiệm nhà Cố Phi xong, Cố Phi quay đầu lại nhìn cậu một chút, tựa như bị dọa sợ mà nhỏ giọng nói: Ai da.
Sao rồi? – Tưởng Thừa đem xe dựa vào bên tường.
Tôi… – Cố Phi do dự một chút –
"Không ngờ cậu có thể khóc thành thế này."
Tưởng Thừa đột nhiên có chút mắc cười, ngay cả người có khả năng làm xoa dịu đi khó xử của người khác như Cố Phi cũng giả vờ không nổi nữa, cậu dụi dụi mắt: Đỏ lắm sao?
Rất đỏ đó – Cố Phi nói –
"Hay là cậu ở đây đợi tôi, cậu cần gì tôi đem ra cho, Lý Viêm còn đang ở trong."
Không có gì – Tưởng Thừa mò trong cặp, mò ra một hộp mắt kính, lấy ra một chiếc kính đen đeo lên – Tôi có trang bị.
"Bộ dáng này của cậu…" – Cố Phi nhìn chằm chằm cậu.
"Rất đẹp trai phải không" – Tưởng Thừa nhìn nhìn trên cửa sổ trạm xá –
"Tôi mỗi lần đi qua cửa kính đều thấy mình đẹp trai muốn xỉu".
Đúng – Cố Phi gật gật đầu –
"Cậu quả thật… rất đẹp trai".
Hai người cùng nhau vào tiệm, Lý Viêm đang ở giữa kệ hàng khó khăn di chuyển trên ván trượt của Cố Miểu, Cố Miểu ôm tay dựa trước quầy thu ngân một mặt lạnh lùng đứng nhìn.
Nhìn thấy hai người họ đi vào, Cố Miểu chạy tới bên cạnh Tưởng Thừa, rất hứng thú ngước nhìn kính đen trên mặt cậu.
"Cậu đã nhàm chán tới mức độ này rồi." – Cố Phi nói.
Rèn luyện cơ thể đó – Lý Viêm nhìn Tưởng Thừa –
"Ồ, tôi cứ tưởng người thu phí bảo hộ tới."
Lấy tiền đi. – Tưởng Thừa nói.
Trong ngăn kéo đó. – Lý Viêm chỉ quầy thu ngân.
Lúc nào mày trở về? – Cố Phi hỏi Lý Viêm.
"Không cần để ý tới tao" – Lý Viêm tiếp tục đạp trên ván trượt khó khăn đi về phía trước –
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!