Chương 43: (Vô Đề)

"Vậy…" – Cố Phi cũng cầm miếng khô bò bỏ vào miệng, dựa vào bên kia của ghế sô pha, chậm rãi nhai.

Tưởng Thừa nhìn chăm chú miếng khô bò trong tay, dường như trước mắt hiện lên một cái hố do tự mình đào ra, Cố Phi định hỏi gì không cần đoán cũng biết, phản ứng của người bình thường đều giống nhau thôi.

"Còn cậu thì sao?" – Cố Phi hỏi.

Tưởng Thừa thở dài trong bụng.

Cậu không muốn nói dối, mà việc này cậu cũng không sẵn lòng nói ra cho mấy, bản thân cũng không biết nên giải thích thế nào mới có thể làm cho mình không giống một đứa cặn bã chơi được cả nam lẫn nữ.

Cố Phi hỏi xong rồi thì từ từ uống rượu, không truy hỏi đến cùng.

Thái độ hiểu ý thân thiện này lại làm cho Tưởng Thừa có phần khó chịu, như thể bản thân thật sự có việc gì đó không thể cho ai thấy, không thể nói ra vậy.

"Trước đây…" – Cậu do dự một chút – "Có một, ặc, bạn gái… Kỳ thực cũng không thể nói là bạn gái, lớp chúng tôi…"

"Con gái?" – Cố Phi có chút bất ngờ quay mặt sang nhìn cậu.

"Ừm" – Tưởng Thừa  châm điếu thuốc, trong phòng lửa than đã rực lên, từng làn khí ấm áp ào ạt phủ qua đây, âm ỉ đến mức khiến cho cồn bên trong thân thể biến đổi vừa đủ để khoan khoái, làm người ta đột nhiên cảm thấy rằng dù có để lộ ra chuyện gì đi nữa cũng không sao cả – "Ngồi trước bàn tôi."

"A?" – Cố Phi vẫn nhìn cậu – "Tôi cứ nghĩ rằng cậu… không thể chấp nhận con gái đấy"

"Cũng không nói rõ được" – Tưởng Thừa ngửa đầu, gối vào chỗ tựa lưng của ghế sô pha – "Tôi à, cũng chưa từng kết giao bạn trai, không biết có cảm giác gì, tôi chính là…"

Tưởng Thừa hắng giọng một cái, nhìn trần nhà trước mắt xoay xoay với tốc độ vô cùng chậm chạp: "Vẫn luôn con trai vẫn luôn… Thế nhưng khi nhỏ theo đuổi tôi, tôi cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, tôi chán nhỏ không phải bởi vì nhỏ là con gái, mà bởi vì nhỏ quá phiền".

"Cậu nhìn ai cũng thấy phiền" – Cố Phi cười cười – "Lúc mới vừa thấy cậu liền cảm thấy bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cậu cũng có thể đánh nhau với người ta".

"Tôi thì nóng tính, bình thường luôn cố gắng kìm chế, không kìm chế được là đ! t con mẹ nó, mặc kệ ai là ai" – Tưởng Thừa cũng cười theo – "Tuy nhiên tôi chán nhỏ thật ra không phải bởi vì tôi… Cậu biết không, có một vài cô gái, cậu cho cô ta đôi cánh, cô ta có thể bay thẳng lên sao hỏa".

"Tôi không biết" – Cố Phi nghe cậu nói mà cười cả buổi – "Tôi vẫn luôn không muốn gần gũi với con gái".

"Nhìn ra được, hôm nay là cậu sợ Dịch Tĩnh ngồi xe của cậu chứ gì" – Tưởng Thừa nghiêng đầu qua – "Ai da, một phen lẩn tránh đó nha, cậu cũng không sợ nhỏ ấy nhìn ra rồi khó xử à".

"Dù sao cũng hơn là cho nhỏ cơ hội thổ lộ rồi bị từ chối phũ phàng có phải không?" – Cố Phi nói.

"Đúng là" – Tưởng Thừa dựng lên ngón cái cho cậu ta – "Người tốt."

Cố Phi đem tay đang cầm điếu thuốc còn kém chút nữa là đâm phải vào mặt mình, dịch qua kế bên gạt gạt tàn: "Cậu với bạn….. gái, đã chia tay rồi phải không?"

"Ừm, trước khi tới đây đã chia tay, thực ra cũng không ở cùng nhau được mấy ngày" – Tưởng Thừa dụi tắt thuốc, cầm áo khoác của Cố Phi đặt ở bên cạnh qua, mò mò trong túi – "Tôi thấy nhỏ cũng không có lưu luyến gì, liên lạc hai lần, rồi không để ý đến tôi nữa, có lẽ tìm được đối tượng mới rồi, dù sao cái gọi là yêu đương của học sinh cấp ba, lên lớp cũng xem như là phải yêu xa, không lâu dài được".

"Kẹo bạc hà sao?" – Cố Phi hỏi – "Ở trong túi kia."

"A?" – Tưởng Thừa đổi qua bên khác, lấy ra hai viên, lột một viên bỏ vào miệng ngậm lấy, mùi vị mát lạnh thuận theo cổ họng, mũi, não bộ, mở ra một đường thông đạo hỗn độn, rất nhanh lại biến đi mất – "Kỳ thực cậu nói cậu không muốn gần gũi với con gái, cũng không chính xác, Đinh Trúc Tâm không phải rất gần gũi với cậu sao?"

"À, chị ấy coi như là ngoại lệ đi" – Cố Phi xé một túi đậu phộng, cầm một hạt chậm rãi xoa xoa vỏ bên ngoài – "Nhà chị ấy trước đây ở dưới lầu nhà tôi, tôi thường xuyên qua nhà chị ấy chơi, ba tôi đánh người, tôi lại chạy qua nhà chị ấy trốn".

Tưởng Thừa khe khẽ thở dài.

"Nhà chị ấy xem như là….. cảng tránh gió lúc tôi còn nhỏ" – Cố Phi lấy đậu phộng ném vào miệng – "Tôi vẫn luôn sợ ba tôi, ông ta rống một tiếng, tôi sẽ không ngủ được cả buổi tối, ngủ được cũng là một đêm ác mộng".

"Chị ấy lớn hơn cậu mấy tuổi?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Năm tuổi" – Cố Phi nói – "Kỳ thực hồi đó chị ấy cũng không lớn lắm, nhưng mà chị ấy rất khéo an ủi người khác, cũng rất có chủ kiến, tôi cảm thấy chị ấy giống như chỗ dựa vững chắc cho mình."

"Lão đại của lão đại mà" – Tưởng Thừa cảm khái.

Cố Phi nở nụ cười: "Tôi lúc nhỏ, tính tình cũng không quá ngoan hiền, không bạn bè gì, chỉ có thể cùng chị ấy tán gẫu, trước đây đụng tới chuyện gì đều muốn bàn bạc với chị ấy đầu tiên".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!