Chương 41: (Vô Đề)

Năm lớp 10 khi còn chưa chia lớp, Cố Phi học ở lớp 1, lúc ấy trong lớp có một thằng lỗ mãng, vào tiết tự học vừa khéo lại ngồi chuyện trò với bạn nữ ngồi hàng cuối, nói chung là cùi chỏ hai đứa có đụng chạm vào nhau, rồi sau đó hết tiết tự học thằng này phóng ngay vào nhà vệ sinh.

Nghe nói là tuổi trẻ sung mãn, chỉ cần đụng cùi chỏ đã khiến thằng nhỏ của mình nhanh bắn ra, đến nhà vệ sinh vứt quần lót.

Việc này làm cho cả lớp cười nhạo, chọc ghẹo suốt cả một học kỳ cũng chưa dứt.

Lúc ấy Cố Phi cảm thấy rất buồn cười, thế mà bây giờ lại có cảm giác không khác là mấy.

Cậu đưa mắt xuống nhìn qua bên trái thân thể mình một chút, tay trái Tưởng Thừa còn đặt ở trên eo cậu, lúc đầu là bị Cố Miểu dọa tới mức phải túm lấy cậu một cái, sau đó hẳn là bởi vì Cố Miểu vẫn cứ bám vào yên sau xe, tay cậu ta không có chỗ đặt, bèn nửa thả nửa túm không rời khỏi vùng eo cậu.

Mức độ này nếu như không dùng mắt để nhìn, hầu như cũng không hề cảm giác được sự tiếp xúc, đối với Cố Phi mà nói ở tình huống bình thường sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, yên sau xe đạp, mô tô của cậu đã chở qua rất nhiều người, nam có nữ có, loại tiếp xúc này quả thực lại hết sức bình thường.

Nhưng mà bây giờ người ấy lại là Tưởng Thừa.

Giờ mà cậu thấy Tưởng Thừa, đôi khi sẽ không thể kìm chế được, nghĩ đến thân thể cậu ta thấp thoáng dưới những thiết kế rách rưới giống như bệnh thần kinh của Đinh Trúc Tâm, da thịt mơ hồ hiển hiện.

Chân của cậu ta, eo cậu ta, lưng cậu ta, thậm chí là vết sẹo trên xương sườn và miệng vết thương đã hở ra của cậu ta.

Tất cả những điều đó kết hợp lại, giờ đây Tưởng Thừa còn đặt tay trên eo cậu, chính là một quả lựu đạn.

Chỉ cần nổ tung, không chừng tiếp đến còn có thể làm hư nốt cái quần lót của cậu.

Đạp xe được một hồi, cậu thấy một đám thành viên đội bóng ở phía trước, yên sau của tụi nó đều chở một bạn gái.

Cố Phi đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng về sau, sau đó bóp bóp phanh, tốc độ xe hạ xuống một chút, mặt Cố Miểu vừa vặn đụng vào trong lòng bàn tay, vì vậy mặt đập vào tay của cậu, cũng làm tốc độ ván trượt chậm lại.

Sao vậy? – Tưởng Thừa ở phía sau hỏi.

Cậu chở tôi đi. – Cố Phi chống chân xuống đất, quay đầu lại nhìn cậu.

Mệt rồi à? – Tưởng Thừa xuống xe –

"Sức lực của cậu cũng quá thảm hại rồi, mới đấu bóng xong một trận đã không đạp xe nổi."

"Trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu nói nhiều như vậy kìa?" – Cố Phi cũng xuống xe, ném tay lái vào tay cậu ta.

"Tôi chưa từng phối hợp qua với Nhị Miểu" – Tưởng Thừa vắt chân qua xe –

"Liệu nó có té không?".

"Cậu sắp ngã thì nó sẽ tự động tránh ra" – Cố Phi qua yên sau ngồi xuống – Đi thôi.

"Bắt đầu đạp lại tốn nhiều sức lực, cậu không thể chờ tôi…" – Tưởng Thừa nói.

"Không thể, tôi mới đấu xong trận bóng đã chạy xe đạp, thể lực bị tiêu hao hết rồi." – Cố Phi vừa nói vừa lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.

Đệt. – Tưởng Thừa nhỏ giọng mắng một tiếng, chỉ có thể nắm tay lái, gắng sức tại chỗ mà đạp xe đi.

Cố Miểu đầu tiên là rời khỏi cậu, cách xa hai bước đạp ván trượt, một lát sau mới lại gần tiếp tục tóm chặt yên sau trượt về phía trước.

Tưởng Thừa đạp nhanh một đoạn, đuổi kịp đám người Vương Húc ở phía trước.

Đến rồi – Quách Húc quay đầu lại liếc mắt nhìn –

"Tụi bây chạy nhanh quá đi".

Đói bụng – Tưởng Thừa nói.

Tưởng Thừa. – Bên trái có một nữ sinh kêu cậu một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!