Thừa ca! – Vương Húc rất nhanh phản ứng lại một câu –
"Ừm! Biết rồi! Chuyền cho mày và Thừa ca!"
Tưởng Thừa. – Tưởng Thừa nói, cậu cũng không quen bị một đám người vây quanh gọi cậu là anh, tuy rằng Phan Trí cũng gọi cậu là ông nội.
"Tưởng Thừa thì Tưởng Thừa, Tưởng Thừa" – Vương Húc xua xua tay –
"Anh em với nhau không à, cần gì chú ý phép tắc đến vậy… Trước tiên qua nhà tao ăn gì đã, tao kêu mẹ chuẩn bị xong hết rồi, sau đó mình tới trường dạy nghề luyện bóng."
Tưởng Thừa còn muốn hỏi phép tắc ở đâu ra vậy, nhưng cũng không hỏi ra miệng, đã ăn nhiều bánh nhân thịt thơm ngon nhà Vương Húc thế còn gì, cậu vẫn là chấp nhận tình nguyện ra sức giúp cho Vương Húc ngồi vững vị trí trùm lớp 8.
Lúc cả đám người sôi nổi rầm rộ đến tiệm nhà Vương Húc, mẹ Vương Húc đã đem bánh nhân thịt bày ra sẵn, có lẽ Vương Húc từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm qua chuyện
"dẫn dắt một đội bóng rổ thắng lợi" như thế này, cho nên mẹ cậu ta rất nhiệt tình.
"Ăn xong rồi hẵng đi, dọc đường gió thổi, ăn nhiều bụng sẽ khó chịu" – Mẹ Vương Húc nói.
"Không cần đâu, bọn con không có thời gian" – Vương Húc nói –
"Thời gian ngắn, nhiệm vụ quan trọng, mẹ không hiểu được".
Cảm ơn dì – Tưởng Thừa cầm lấy bánh nhân thịt.
"Mỗi mình con lễ phép nhất, lần nào cũng lễ độ như vậy." – Mẹ Vương Húc cười nói.
Một đám người không nán lại lâu, cầm xong bánh nhân thịt lại rầm rầm rộ rộ đi tới trường dạy nghề kia.
Đại Phi – Vương Húc đem một túi bánh nhân thịt đưa cho Cố Phi –
"Thịt bò, thịt thắt lưng, mày muốn loại nào?"
……Thịt bò. – Cố Phi nói.
"Thịt thắt lưng cũng ngon, lần trước mày rất thích ăn còn gì?" – Vương Húc nói.
"Hôm nay là tao muốn ăn nhân thịt bò." – Cố Phi nói.
Vậy còn Tưởng Thừa? – Vương Húc đưa túi tới trước mặt Tưởng Thừa.
"Để tao thử thịt thắt lưng." – Tưởng Thừa theo chỉ thị của Vương Húc cầm cái bánh nhân thịt thắt lưng.
Cố Phi bên cạnh đột nhiên sặc một cái, cứ thế ho khan một hồi lâu.
Tưởng Thừa từ túi sách của mình lấy ra ly nước:
"Uống chút nước không?"
Ừm. – Cố Phi cầm lấy chiếc bình uống mấy ngụm.
"Ơ cái ly này không tệ" – Vương Húc nói –
"Chuẩn thể thao nha, vừa nhìn biết ngay là để vận động viên dùng, không phải tao nói chứ, Tưởng Thừa mày thật rất có khả năng làm màu, hỏi sao người ta nhìn mày là thấy chướng mắt".
"…… Một cái ly nước cũng bị nói là làm màu" – Tưởng Thừa nói –
"Tiêu chuẩn về làm màu của tụi mày có phải là hơi thấp không?"
Cũng không phải – Quách Húc ở bên cạnh nói –
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!