Thật ra trường học cũ cũng có baidu nhưng lại rất vắng vẻ, dù sao cũng là một trường trọng điểm, mỗi ngày vào cổng thầy giáo luôn đi quét mìn kiểm tra điện thoại, điện thoại bất cứ lúc nào cũng nằm trong vùng nguy hiểm, nên thường cũng không nhiều người chơi thứ này, nhiều nhất cũng là trong phạm vi nhỏ group WeChat tám chuyện các thứ.
Bài đăng công khai thảo luận trong baidu như thế này trước giờ Tưởng Thừa chưa từng được thấy qua.
Thời gian đăng bài post
"mục nát mắt nhìn nhân cơ" kia là đăng cùng lúc với ngày thi đấu, cho tới bây giờ cũng chưa quá một ngày nhưng lượt click vào và repost đã quá kinh người rồi.
Tưởng Thừa do dự nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là không mở bài đăng ra xem.
Mặc dù chuyện các cô nàng rãnh rỗi sinh nông nổi vui đùa linh tinh kiểu này rất thường thấy, nhưng có đem cậu cùng Vương Chín Ngày ghép đôi lại Tưởng Thừa cũng không cảm giác gì, cơ mà nếu ghép với Cố Phi, cậu lại tức khắc cảm thấy không được tự nhiên.
Cuối cùng Tưởng Thừa mở lên bài post thảo luận Đại Phi nam thần lên.
Bên trong có không ít ảnh thi đấu của Cố Phi, đủ mọi loại góc độ, em gái này không biết đã phải vòng mấy bận qua khắp sân đấu, còn có bức ảnh từ phía dưới chụp lên Cố Phi đang ném rổ, không biết là làm sao mà chụp cho được.
Mấy trang trước đều là ảnh và aaa aaa aaa điên cuồng của chủ thớt, còn có một chuỗi dấu chấm thang, bên dưới là các reply phụ hòa cùng nhau gào khóc.
Xem một mạch tới hơn 30 trang, cuối cùng cũng đã có bất đồng thanh sắc.
– Cũng chỉ có vậy thôi, ngoài đường có đầy.
Reply này kích lên nghìn tầng sóng dữ, từ trang này trở đi tới bảy tám trang sau đều là reply mắng nhiếc lại cho chừa.
Tưởng Thừa vừa nhìn qua ID này, nhịn không được phải thốt ra một câu: Cái …. đệt!
Hoa thức soái (N: về sau xin được chỉnh tên ID này thành đẹp không góc chết).
"Cậu cũng quá nhàm chán rồi đó." – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.
"Không nhàm chán ai thèm lên đây xem." – Cố Phi đem điện thoại cầm về, vừa cười vừa nhìn –
"Cậu xem học bá các cậu có nhiều chuyện để làm như vậy, cũng không thèm lên nhìn".
"Tôi cũng… có xem, có điều baidu trường tôi lúc trước như baidu ma vậy, không có ai vào."
ID của cậu là gì? – Cố Phi nghiêng đầu qua.
Tưởng Thừa do dự một chút: Thừa mỗ*.
(*Như kiểu Triển Chiêu trong Bao Thanh Thiên xưng là Triển mỗ thay vì Triển Chiêu vậy:)) dùng để tự xưng mà không nói ra tên)
Cái gì? – Cố Phi không nghe rõ.
"Nick chính là Thừa mỗ, nick phụ là Thừa mỗ mỗ." – Tưởng Thừa nói.
"Tên quái gì vậy, còn cười tôi. Tên WeChat bằng tiếng Anh tôi còn phải ghi chú, cậu sao không thống nhất phong cách một chút đặt là Tưởng XX đi."
"Tôi chủ yếu lười đặt tên thôi, cậu lưu tên tôi thành gì rồi?"
Thừa ca thôi. – Cố Phi nhìn cậu một cái.
"Tôi thấy bé thỏ nhỏ ngoan ngoan phải là nên chế tên một chút rồi." – Tưởng Thừa cười cười.
Tiếp theo hai người đều không nói nữa, Tưởng Thừa cầm điện thoại của mình tiếp tục tán dóc với Phan Trí, vốn muốn vào baidu của Cao trung số 4 xem tiếp, nhưng Cố Phi đang ở bên cạnh cậu đành phải thôi vậy.
Phan Trí rất hâm mộ baidu Cao trung số 4 náo nhiệt như vậy, còn tỏ ý muốn vào đó cưa gái, Tưởng Thừa cười nửa ngày trời, nhìn thời gian đã sắp tới 12 giờ, thế là chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn qua bên Cố Phi, phát hiện cậu ta không biết từ khi nào đã ngủ, nằm nghiêng người vào phía trong, mền đắp kín nửa đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!