Chương 32: (Vô Đề)

Tòa nhà của Cố Phi lớn hơn so với bên Lý Bảo Quốc, cũng nằm bên đường nhưng không có tường bao vây, không có gác mái, nhưng nhìn qua vẫn thuận mắt hơn nhiều.

Không có không khí chợ búa thường tình, tường trong hành lang màu trắng, không có mạng nhện bám.

Nhưng vẫn là loại chung cư không cao tầng không hề có thang máy, phải leo thang bộ. Cứ leo như vậy tới tầng 5 Tưởng Thừa chịu hết nổi phải hỏi:

"Nhà cậu rốt cuộc ở tầng mấy vậy?"

"Tầng 7, tầng cuối cùng." – Cố Phi quay đầu nhìn cậu một chút, khóe miệng như cười như không –

"Sao rồi? Leo không nổi nữa à? Có muốn tôi cõng cậu không?"

"Dẹp đi, cậu cũng không khỏe hơn tôi bao nhiêu, đi tiểu gì mà đến 3 phút sau mới ra, thận hư hả?"

Cố Phi lại nhìn cậu một hồi, không nói, xoay người tiếp tục đi lên.

Tầng 7 có bốn hộ, nhà của Cố Phi ở trong cùng, lúc cửa mở ra Tưởng Thừa đã định thần lại, cậu vẫn còn nhớ hình ảnh mẹ Cố Phi ngày hôm đó nổi điên ở tiệm.

Vừa vào đã thấy mẹ Cố Phi đứng trong phòng khách gọi điện thoại, trên tay kẹp một điếu thuốc, khi thấy hai người vào khá là giật mình, ánh mắt nhìn qua vai Cố Phi xong lại lướt sang mặt Tưởng Thừa.

Chào dì. – Tưởng Thừa lập tức lên tiếng.

Mẹ tắt thuốc đi. – Cố Phi nói.

Sao trễ vậy – Mẹ Cố Phi dập điếu thuốc, cúp điện thoại, quan sát hai người một hồi lại nhìn chằm chằm vào mặt Tưởng Thừa –

"Con là người lần trước ở tiệm phải không?"

Dạ phải. – Tưởng Thừa gật đầu, đang do dự có nên đổi giày hay không.

Cố Phi từ tủ giày lấy ra đôi dép lê quăng tới bên chân cậu, lại xoay đầu nhìn bà: Còn cơm không ạ?

"Còn, mẹ chừa nhiều lắm, đủ cho hai đứa ăn."

"Cậu ngồi xuống chút đi" – Cố Phi nói xong đi đến một cánh cửa bên phòng khách, nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ nhìn vào.

"Nhị Miểu à…… Nhị Miểu nhà cô… nó làm anh trai nó phải lo nghĩ còn hơn là làm bố nữa" – Mẹ Cố Phi giải thích với Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa cười cười không nói.

Chưa ngủ à? – Cố Phi dựa ở khung cửa, nhìn vào khe –

"Thừa ca tới rồi, muốn dậy chào hỏi anh ấy chút không?"

Mấy giây sau, trong phòng truyền ra tiếng dép lê, tiếp theo thấy được Cố Miểu mặc bộ áo dài quần dài ôm sát chạy ra.

Chào buổi tối. – Tưởng Thừa cười.

Cố Miểu không biểu cảm gì, vội vàng chạy tới bên cạnh Tưởng Thừa, kéo cậu ngồi xuống sô pha.

"Sắp 10 giờ rồi còn chưa ngủ sao?" – Tưởng Thừa nhìn Cố Miểu, sửa lại mái tóc rối lòa xòa trên đầu nhỏ –

"Mai mắt sẽ có quầng thâm đó."

Cố Miểu dụi mắt, cười cười.

Giờ đây tóc của cô nhỏ đã dài thêm kha khá, tuy vẫn rất lộn xộn không theo quy tắc nào, nhưng so với quả đầu trọc lóc y chang con trai kia đã đẹp hơn nhiều.

Hai anh em lớn lên đều giống mẹ, đặc biệt là Cố Miểu, lớn lên chút nữa với trang điểm tí là tức khắc sẽ thành một đại mỹ nhân chuẩn mực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!