Ý tôi nói là cậu… – Cố Phi như là cũng bị Tưởng Thừa a tới choáng váng rồi, cũng không biết nên nói thế nào –
"Cậu có muốn kiếm chút tiền tiêu vặt không?"
Hả? – Tưởng Thừa nhìn cậu ta, tiền tiêu vặt? Không biết sao mà khi nghe nói thấy lại có gì đó sai sai.
"Ý là……. chụp mấy tấm hình kiểu vậy…." – Cố Phi giải thích.
Tưởng Thừa biết Cố Phi sẽ không có chuyện giới thiệu công việc gì gì thật sự quái đản cho mình làm, nhưng lúc ngay lúc vừa mới điên cuồng chơi xong một trận bóng, máu lên nào ít nhiều không đủ, Tưởng Thừa đột nhiên lâm vào vũng bùn không cách nào thoát ra mà nghĩ bụng
"đây chắc chắn là cái bẫy không có ý gì tốt", nửa ngày trời cũng không thoát ra được, cuối cùng thốt ra một câu:
"Tôi là người đứng đắn."
"Cậu còn chút IQ nào sót lại không vậy học bá?" – Cố Phi thật sự nhịn không nổi –
"Thật ra trước đây cậu học ở trường giáo dục đặc biệt phải không?" (*dành cho những học sinh trí thông minh thấp)
A! – Tưởng Thừa cuối cùng cũng hoàn hồn lại –
"Chụp hình? Chụp hình gì?"
*. (Có thể hiểu theo nhiều nghĩa: một là hình nude, hai là hình ảnh tự nhiên trong sinh hoạt bình thường, không qua xử lý đặc biệt nào) – Cố Phi không vui phất phất tay, vừa đi vừa lấy ra điếu thuốc châm lên –
"Cậu bình tĩnh lại đi rồi nói."
"Giờ tôi bình tĩnh rồi…" – Tưởng Thừa vừa nhìn thấy điếu thuốc trên miệng cậu ta liền ngẩn người ra, cậu biết Cố Phi bình thường trong tiết học hay ra toilet hút thuốc, nhưng không ngờ tới lại có thể đi hút thuốc giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
Muốn không? – Cố Phi hỏi.
Không muốn. – Tưởng Thừa quyết lòng cự tuyệt, mặc dù cậu với Phan Trí cũng có lúc trốn trong toilet hút thuốc, nhưng nói tóm lại thì hai đứa cậu vẫn là người đứng đắn.
Hình gì vậy? – Vương Húc đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại –
"Có người muốn chụp hình tụi mình sao?…. Chắc chắn có người chụp rồi, hôm nay tụi mình ngầu dữ thần! Tối nay về lên Baidu xem, chắc chắn có đủ góc độ…… haizz, nhưng chắc cũng toàn hình hai cậu…".
"Lát nữa xong tôi mời người đến chụp riêng cho cậu." – Cố Phi nói.
Có thật không? – Vương Húc cười hí hửng –
"Thôi đi, đừng có chọc tôi….."
Cố Phi —- – Phía sau có người kêu lên.
Ai da – Vương Húc giương mắt lên –
"Lớp trưởng đại nhân."
Tưởng Thừa quay đầu lại, nhìn thấy Dung Tĩnh chạy tới, tay đang cầm một cái túi nhỏ.
Kêu tôi à? – Cố Phi cũng quay đầu lại.
Cái này… – Dung Tĩnh đem túi đưa qua cho Tưởng Thừa –
"Tôi vừa mới lấy từ phòng y tế, rượu cồn các thứ, lúc thi đấu cậu bị ngã rồi còn gì, lát nữa nhớ đi kiểm tra một chút đi."
Ừm. – Tưởng Thừa có chút bất ngờ, cùi chỏ thật hơi đau nhức, nhưng hôm nay mọi người đều mặc một cái T
-shirt bên trong, lúc cùi chỏ ma sát mặt đất cũng là cách một lớp áo, hẳn là không có gì quá nghiêm trọng, Tưởng Thừa cầm lấy – Cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!