Tiếng sáo nghe rất hay, cộng hưởng cùng không gian trong phòng lúc này khiến cho âm thanh nghe thật du dương mà linh hoạt.
Cố Phi không biết tại sao lại có người cảm thấy loại nhạc cụ này có gì không bằng piano, Tưởng Thừa đứng chống bàn tay cầm ống sáo nhỏ màu đen như vậy, rất có phong cách.
Bài Tưởng Thừa thổi nghe rất vui tai, nhưng không hiểu sao Cố Phi lại nghe được chút cô đơn, không biết do âm thanh vốn có của loại nhạc cụ này hay là do người thổi nó.
Khi âm thanh của sáo đang nhảy múa trong đám lửa cuối cùng cũng tan biến mất, tay cầm sáo của Tưởng Thừa buông xuống, cả hai đều không nói gì.
Qua một lúc, Tưởng Thừa mới ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo một nụ cười không rõ ràng: Làm sao đấy?
Quá đỉnh nhở. – Cố Phi trả lời, vỗ tay bộp bộp.
"Nói chuyện bình thường thôi không được sao?" – Tưởng Thừa cầm miếng vải nhung lau lau miệng sáo –
"Vừa mở miệng ra đã như muốn ăn đòn."
Rất đỉnh. – Cố Phi trả lời lại lần nữa –
"Chắc học lâu rồi phải không?".
Ừm. – Tưởng Thừa đáp lại một tiếng, nghĩ nghĩ lại lắc đầu –
"Hình như cũng không lâu lắm, không lâu bằng lúc tôi học piano."
"Không lâu lắm lại thổi hay như vậy. Không hổ danh là…."
Cố Phi nói nửa chừng lại không nói nữa, Tưởng Thừa thở dài:
"Đúng đó, học bá mà, khúc gỗ như cậu học tới khi nào mới xong."
Cố Phi cười lên một hồi mới nói một câu:
"Thật sự là thổi rất hay."
"Thật ra không khó, nhập môn rất dễ." – Tưởng Thừa cầm sáo trên tay quay quay mấy vòng, lại chuyển qua hướng Cố Phi – Có muốn thử không?
"….. Vậy tôi thử một chút." – Cố Phi đi tới trước mặt cậu cầm lấy sáo – Cứ vậy mà thổi à?
Không phải thì sao?.
"Ý tôi là cậu có bị bệnh sạch sẽ không?".
Tưởng Thừa cười phá lên, cảm thấy tối hôm nay mình thật sự nhịn không nổi nữa rồi, cười tới nửa ngày trời mới chỉ tay bốn phía nói:
"Xung quanh thế này đây, ai mà bị bệnh sạch sẽ đã sớm không xong rồi".
"Cũng đúng, hồi nãy còn cầm giẻ có chuột chết." – Cố Phi cầm ống sáo nhìn nhìn, học theo Tưởng Thừa đặt tay lên lỗ khí – Như vậy đúng không?
Ừm. – Tưởng Thừa nhẹ nhàng đẩy đẩy ngón tay Cố Phi –
"Nhấn chặt, âm thanh lọt ra ngoài rồi."
Sau khi Cố Phi nhấn chặt, thử nhẹ nhàng thổi một hơi.
Cây sáo liền phát ra âm thanh lạc điệu còn rít lên chói tai, Cố Phi cau mày xoay đầu sang một bên:
"Ai, sao lại có âm thanh như vậy, làm hết hồn."
Tưởng Thừa nhịn cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!