Chương 24: (Vô Đề)

Edit: Minh Phương + Bích Phượng

Beta: Kiara

~o0O.O0o~

Ở đồn cảnh sát hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện.

Đứa nhóc bị đánh cũng không chịu thừa nhận chuyện mình bắt nạt Cố Miểu, chỉ nói Cố Miểu vô duyên vô cớ đuổi theo đánh mình. Cố Miểu cũng không nói chuyện, chỉ nằm trên vai Cố Phi nhắm hai mắt. Thế là lời nói của nhóc kia cũng không thể nào chứng thực.

Tưởng Thừa không tin lời thằng nhóc đó. Tình trạng của Cố Miểu ở ngôi trường như vậy, chắc chắn sẽ bị trêu chọc.

Nhưng điểm quan trọng lần này lại không phải là nguyên nhân cô bé đánh người, mà là đứa nhóc kia đã khi dễ Cố Miểu. Cảnh sát cũng không làm được gì, quan trọng là Cố Miểu đánh trên đầu nhóc kia tới tét ra, phải khâu lại hai mũi.

Cũng may không còn vấn đề gì lớn khác, cha mẹ nhóc kia hung dữ một mực đòi tiền bồi thường, bị Đinh Trúc Tâm nửa nói lý lẽ, nửa dọa dẫm ép người đi rồi. Đinh Trúc Tâm khi đó còn bị cảnh sát nhắc nhở vài lần phải chú ý lời nói.

Cố Phi suốt quãng thời gian đều không nói chuyện, lực chú ý đều dồn trên người Cố Miểu.

Lý Viêm cùng mấy người còn lại nhận nhiệm vụ đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực, trưng ra bộ mặt lạnh lùng, phối hợp với Đinh Trúc Tâm diễn màn

"nếu các người cả gan xằng bậy, bọn tôi nhất định cũng xằng bậy theo các người, dù sao các người thấy đó bọn tôi lớn lên cũng không giống người tốt."

Sau khi thương lượng xong, cảnh sát cho phép thả người, lúc này Tưởng Thừa mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Bụng tới bây giờ mới phản ứng lại, đói tới kêu lên ùng ục, nhưng trái lại Tưởng Thừa lại không có khẩu vị gì.

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài trời rất lạnh, gió thổi rất to.

"Mấy người tự về đi, vất vả rồi" – Cố Phi nhìn qua Tưởng Thừa –

"Chúng ta bắt xe, còn có Vương Húc nữa."

Được. – Tưởng Thừa gật đầu.

Sau khi phân ra lên xe, cũng không ai nói chuyện, Tưởng Thừa cảm thấy có chút buồn bực, Vương Húc người luyên thuyên như vậy bây giờ cũng không còn mở miệng, lúc nãy vừa mắng vừa than thở bị Cố Phi nhìn một cái cũng không còn nói gì nữa.

"Chưa ăn gì hết phải không?" – Xe sắp tới đầu phố, Cố Phi hỏi một câu.

"Đừng lo cho bọn tôi, tranh thủ về nhà đi" – Vương Húc nói –

"Xe cũng khỏi vòng lại, tôi ở đây xuống xe được rồi, quẹo một cái là tới nhà…. Tưởng Thừa, cậu tới nhà tôi ăn bánh nhân thịt không?"

"Khỏi đi, bây giờ không muốn ăn gì hết." – Tưởng Thừa nói.

Tới đầu con phố, Cố Phi ôm Cố Miểu xuống xe, Tưởng Thừa xách theo ván trượt. Đi được mấy bước, Cố Phi lại quay đầu nói: Hôm nay cảm ơn cậu.

"Không cần nói cái này." – Tưởng Thừa nhìn Cố Miểu –

"Hai ngày này cho nó nghỉ học đi, tôi hôm nay thấy có tới ba đứa, hai đứa còn lại không bị đánh không chắc sẽ…."

"Không xin nghỉ cũng không chắc có thể tới trường nữa hay không" – Cố Phi thở dài –

"Sáng mai cậu giúp tôi xin phép với thầy Từ đi. Tôi phải tới trường Nhị Miểu."

"Được, lý do thì sao?" – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Tôi bị sốt – Cố Phi đưa tay sờ sờ sau ót –

"Sốt nóng tới phỏng tay, sốt từ chiều hôm nay tới trưa mai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!