Chương 17: (Vô Đề)

Cố Phi ngồi phía quầy thu ngân, vừa chơi điện thoại di động vừa nhìn ngó Lý Bảo Quốc lượn qua lượn lại mấy bận ở mấy kệ hàng. Lý Bảo Quốc không có mục tiêu gì, cứ lượn tới lui như thế, hay liếc mắt sang chỗ Cố Phi.

Lý Bảo Quốc không phải chỉ mới trộm vặt, mỗi lần ổng tới đây, Cố Phi đều thẳng thừng dõi theo ổng, nhưng bây giờ lại xuất hiện một Tưởng Thừa, cậu lại thành ra kiểu muốn nhìn chằm chằm mà cũng không phải như đang nhìn chằm chằm.

Lý Bảo Quốc không phải là dân ăn trộm, đôi khi muốn mua đồ mà không có tiền, ổng sẽ kêu ghi sổ, sống ở nơi đây đa phần đều là dân nghèo dưới đáy xã hội, ba cái chuyện ghi sổ này không hiếm, nhưng Lý Bảo Quốc lúc kêu ghi sổ cũng hay ráng thó chút đỉnh…

Đại Phi à.

Lý Bảo Quốc thụt tay ra vào tay áo bông, qua tủ đông lạnh lấy ra một gói cá viên đặt lên quầy thu ngân.  

"Cái này qua hai ngày chú thanh toán cho mày nha? Gom chung với mấy cái kia luôn?"

Ừ, vậy đi.

Cố Phi lấy một quyển sổ từ ngăn kéo ra, lật đến trang của Lý Bảo Quốc viết lên.

"Một túi cá viên, một chai Ngưu Nhị, loại lớn…".

"Cái gì? Tao đâu có mua rượu".  Lý Bảo Quốc lúng túng nói.

Bình trong túi chú. Cố Phi nhìn ổng.

"Chú Lý, bớt uống chút xíu đi, riết rồi chẳng nhớ rõ gì hết".

Ờ, ờ. Lý Bảo Quốc  mở miệng cười vài tiếng, vỗ vỗ túi tiền.

"Đúng rồi, cầm một chai rượu lớn… cho…cho tao thêm túi sâm trắng ha".

Cố Phi trở lấy túi sâm trắng cho ổng rồi ghi vào sổ tiếp.

Chữ đẹp quá. Lý Bảo Quốc lại gần nhìn.

"À mà mày biết con tao không?".

"Dĩ nhiên là con biết Lý Huy rồi".  Cố Phi nói.

"Không phải nói Lý Huy, thằng con nhỏ của tao, Thừa Thừa". Lý Bảo Quốc chống cùi chỏ lên quầy thu tiền.

"Mới vừa về thôi, hồi nó còn nhỏ nuôi không nổi nên đem cho người ta. Nó chuyển vô trường trung học số 4 rồi, mày biết nó không".

Ừ, rất muốn biết.  Cố Phi gật đầu.

Lý Bảo Quốc cười ha ha.

"Nó học giỏi lắm, không có như thằng Huy, là học sinh xuất sắc đó nha, học sinh xuất sắc luôn đó mày biết không? Mấy đứa lông bông đàn đúm như tụi bây học dở bỏ xừ đúng không? Thằng con nhỏ của tao học giỏi lắm nha".

Cố Phi cười cười: Đúng vậy.

"Ghi xong hết chưa? Mấy ngày nữa tao kêu Thừa Thừa qua thanh toán hết cho mày". Lý Bảo Quốc lại nhìn qua quyển sổ, lấy ngón tay chỉ chỉ.

"Đảm bảo chữ nó viết đẹp không thua mày".

… Đúng vậy.  Cố Phi gật đầu tiếp.

Lúc Lý Bảo Quốc mang tâm tình sung sướng bước ra, cậu cúi đầu nhìn chữ của mình trong sổ.

Mấy cái khác cậu không dám xác định, nhưng chữ của Tưởng Thừa… Cũng chỉ có thể là loại khiến người ta ha ha ha ha thôi, tuyệt đối thuộc loại dù bài viết đạt chuẩn nhưng mà vì hình dáng chữ quá xấu thành ra giáo viên chấm bài bị đả kích quá cho rớt luôn.

Đến trưa, mẹ mang theo một cái cà mèn giữ nhiệt vào.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!