Chương 16: (Vô Đề)

Tưởng Thừa và Cố Phi một người đi trước một kẻ đi sau rời cổng trường, Tưởng Thừa rất muốn nói cho Cố Phi hay rằng, tôi đây nể mặt Cố Miểu chứ không phải cậu đâu nha.

Nhưng Cố Phi không quay đầu lại, cậu không có cơ hội nói

Đến khi hai người sóng vai nhau, cậu cũng không cách nào nói được,  Cố Miểu ôm ván trượt của nhỏ, ngồi lắc chân trên lan can lối đi bộ.

Nhìn thấy họ bước ra, nhỏ lập tức nhảy xuống, ném ván trượt về trước,  nhảy hai bước lên ván trượt, lướt về phía họ,  sau đó đưa tay lấy viên kẹo từ trong túi Cố Phi ra.

Tưởng Thừa ngẩn người, nhìn Cố Miểu lấy hết mấy viên kẹo trái cây từ đống đó ra.

Kẹo này là để cho cô nhóc Cố Miểu mỗi ngày sao?

Cố Miểu lột viên kẹo bỏ vào miệng xong là nghiêng đầu, giẫm ván trượt lướt ra ngoài qua lại trên lề phố đi bộ, chắc là sợ đụng trúng người ta.

Tưởng Thừa chỉ có thể theo sau cẩn thận trông coi, tuy rằng Cố Miểu rất khéo léo, kỹ thuật khá tốt, nhưng dù sao vẫn là học sinh tiểu học… Rồi anh trai nhỏ lại phóng thẳng lên xe mà đạp tới, không thèm nhìn sang bên chút nào.

Cố Miểu trượt một đoạn về phía trước rồi dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

Sao thế? Tưởng Thừa bước nhanh đến bên cạnh nhỏ.

Cố Miểu nhảy xuống ván trượt, lui qua một bên.

Tưởng Thừa rất muốn hôm qua anh đánh với anh trai em một trận thành ra mình mẩy đau nhức quá không muốn trượt, nhưng đôi mắt mở to tròn xoe của Cố Miểu cứ nhìn vào cậu làm cậu không cách nào thốt lên được lời này.

Được rồi.

Cậu thở dài, giẫm lên ván trượt, chậm rãi hướng về trước.

Đường này không phải đường cái nên cũng hay là dễ xoay lượn, vắng người mà.

Cố Miểu chạy theo sau cậu đột nhiên vỗ tay một cái.

Khi cậu quay đầu, Cố Miểu chạy nhanh đến bên cậu, vừa chạy vừa dùng tay ra dấu, có vẻ là bảo cậu xuống.

"Em cũng còn chơi hăng lắm…".

Cậu hiểu rõ ý Cố Miểu, nhảy xuống khỏi ván trượt.

Vừa đúng lúc Cố Miểu chạy đến, giậm chân phóng lên ván trượt, dùng quán tính hướng ván trượt ra ngoài, đạp lên mấy lần nữa, sau đó quay đầu lại nhìn Tưởng Thừa.

A… Tưởng Thừa thật cảm thấy rất mệt nhưng vẫn chạy tới.

"Sao em không chơi cái này với anh mình đi…"

Cố Miểu nhảy xuống ván trượt, cậu nhảy lên thế, phóng về trước.

Cứ thế mà thay phiên anh trượt rồi đến em trượt.

Thật ra cũng rất thú vị, Cố Miểu không nói lời nào, cũng không cần cậu phải nói chuyện, cứ phối hợp theo nhỏ là được, quan trọng là kỹ thuật của nhỏ tốt, Tưởng Thừa không sợ nhỏ bị té ngã.

Cố Phi từ đầu đến cuối đạp xe cách họ mười mấy mét, một chân lê trên mặt đường tiến về trước, lúc nhanh lúc chậm, cúi đầu chơi điện thoại, không nhìn đường cũng không nhìn em mình

Tưởng Thừa rất là muốn chờ cậu vấp té dập mặt xuống đường để mình vỗ tay.

Nhưng dù thành phố nhỏ này dù cùi bắp thật, đường xá vẫn được quy hoạch tốt, gạch lót trên lối đi bộ rất phẳng, Cố Phi lên một đường bình an vô sự cho đến tận lúc hai người họ ra đến đầu phố.

Được rồi.

Tưởng Thừa nhảy xuống ván trượt, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!