Chương 147: Phiên ngoại 2: Đây là ba năm sau

Phan Trí nói đến liền đến thật, khi Tưởng Thừa ở trạm xe đón cậu ta đến thì cẩn thận kiểm tra một chút mặt cậu ta, hoàn hảo vô khuyết, xem ra khoảng thời gian này ở nhà không có bị mẹ tát tai.

"Không phải cậu nói mẹ cậu mỗi ngày đều canh cậu sao?" – Tưởng Thừa nhận lấy cái túi cậu ta đưa qua.

"Không nhịn được muốn đi đánh bài" – Phan Trí nói –

"Thật ra tôi rất đau lòng cho mẹ tôi, mỗi ngày vì canh chừng tôi, bài cũng không đánh được, cũng không thể kêu người ta mỗi ngày đến nhà đánh."

"Mẹ cậu bây giờ chắc là phát hiện rồi phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Ừm, nhưng tôi bỏ số mẹ tôi vào danh sách đen rồi, tạm thời gọi không được đâu" – Phan Trí dựng cánh tay lên vai cậu –

"Đi, Cố Phi tới giờ nghỉ chưa, gọi cậu ta đi cùng đi, buổi trưa đi ăn thịt nướng."

Buổi trưa? – Tưởng Thừa ngẩn người.

"Buổi tối đi ăn thịt cừu nướng" – Phan Trí nói –

"Tôi đều lên kế hoạch tốt rồi."

"Hành lý của cậu muốn để..." – Tưởng Thừa vừa cầm điện thoại vừa nhìn thoáng qua trên người Phan Trí, phát hiện cậu ta chỉ đeo một cái túi nhỏ –

"Cậu không mang đồ theo?"

"Mang đồ theo tôi chạy thế nào? Cũng không phải cái gì cũng không mang" – Phan Trí chỉ chỉ cái túi trong tay cậu –

"Mang theo cái kia rồi, tặng cho Miểu Miểu."

"Cậu còn mua đồ cho Nhị Miểu?" – Tưởng Thừa ngẩn người –

"Sao tự nhiên cậu lại khách khí như vậy? Mua cái gì hả?"

"Tai nghe chụp tai và MP3" – Phan Trí nói –

"Cậu nghĩ xem, con bé đứng trên ván trượt vèo vèo, sau đó mang tai nghe càn quét đường phố, phong cách biết bao."

"Không nghe được âm thanh nguy hiểm lắm." – Tưởng Thừa nói.

"Ai mang trên lỗ tai chứ" – Phan Trí nói –

"Cái này là đeo trên cổ."

... Ờ – Tưởng Thừa nhẹ gật đầu –

"Vậy cậu mua tai nghe nhét tai không được sao, còn mua thêm MP3 Làm gì."

"Ông nội, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu thấy được chưa?" – Phan Trí nhìn cậu –

"Lúc con bé không chơi có thể nghe nhạc mà, bình thường Cố Phi ở nhà không phải cũng bật nhạc cho con bé à, cái này âm thanh tốt."

"Mới vừa rồi không phải cậu nói không muốn nói chuyện với tôi sao?" – Tưởng Thừa hỏi.

Phan Trí dời đầu đi chỗ khác, nhanh chân đi ra phía trước.

Buổi trưa Cố Miểu chơi ở sân câu lạc bộ, không trở về ăn cơm, Cố Phi lái tiểu màn thầu lôi kéo Phan Trí và Tưởng Thừa cùng đi ăn thịt nướng.

"Xe này bảo dưỡng tốt thật" – Phan Trí và Tưởng Thừa chen ở chỗ ngồi phía sau giơ cánh tay lên, bỏ tay xuống hai người liền chen không đủ –

"Là muốn làm bảo vật gia truyền sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!