Chương 14: (Vô Đề)

Từ nghĩa địa về nhà rất xa, gần nửa đoạn thành phố, Cố Phi lắc lư dựa vào cửa sổ xe,  lắc lư được hai trạm đã lăn ra ngủ.

Lúc mở mắt ra cũng gần đến nơi, nhưng đã qua tám giờ, cậu lấy ra điện thoại ra nhìn, Tưởng Thừa không nhắn tin đến, chắc là vẫn chưa đến.

Còn có một tin nhắn của Cố Miểu, chỉ ba chữ. –

Em đi ăn.

Dưới lầu nhà hàng xóm có một hàng quán nhỏ, những lúc cậu về nhà muộn không làm cơm, Cố Miểu sẽ tự đi đến chỗ đấy ăn, cuối tháng Cố Phi sẽ đến tính hết tiền nợ.

Cơ mà tự dưng mẹ nổi hứng bất tử cũng sẽ đi nấu cơm một hai lần, mẹ nấu ăn rất ngon, cậu với Cố Miểu đều thích, chỉ là muốn ăn một lần lại khó trần ai.

Ăn ở dưới lầu sao?

Ừm

Cố Phi thả điện thoại vào lại trong túi, bước đến cửa xe chờ đi xuống, cô bé này ngày càng dã man, liên tục gõ chữ mà lại kén, kiệm lời.

Lúc 8 giờ ở một khu nội thành cũ đã là rất muộn, đối với những đứa ru rú trong nhà vốn sống quanh những con phố cũ kỹ thì đã là quá muộn, hầu như các cửa hàng đều đã đóng cửa, cũng không có người nào qua lại, trừ khi đi đánh bài.

Khi Cố Phi đi đến tiệm nhà mình, từ xa đã thấy người đứng bên cửa, theo ánh đèn lờ mờ có thể nhận ra người kia đang qua lại trên phố đi bộ, tựa hồ như khiêu vũ vậy

Tưởng Thừa?

Cậu bước đến nhanh hơn, xác nhận đúng là Tưởng Thừa đang rụt cổ, bỏ hai tay vào túi, nhảy lên nhảy xuống nơi bậc thềm.

Ts cậu. Không chờ cậu lên tiếng, Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn thấy cậu, không biết là do bị đông cứng hay đang cố uy hiếp, giọng rất gằn.

"Con mẹ nó sao cậu không đợi đến mai hãy chường mặt ra luôn!"

Sau khi câu nói này vừa dứt, Cố Phi xác nhận là bị đông lạnh, âm thanh mang theo sự run rẩy, còn có tiếng răng đập vào nhau cầm cập.

Ngại quá.

Cố Phi cầm chìa khóa lên nói.

"Xe công cộng, đi chậm."

Không phải gì. Tưởng Thừa chỉ vào cửa tiệm đang đóng của nhà cậu.

"Nhà cậu làm ăn tùy hứng quá ha".

Hả?

"Cố Phi liếc mắt nhìn cậu."Ông bác sĩ ở sát bên kêu là từ trưa đã không mở cửa. Tưởng Thừa nói.Thật à?

". Cố Phi mở cửa ra, hơi ấm trong phòng tỏa ra."Ngày hôm nay mẹ tôi đến đây, buổi chiều…chắc có việc nên đi rồi.Mời vào, mời vào…

". Tưởng Thừa đi theo sau cậu, đẩy cậu vào trong cửa hàng, đờ người hồi lâu mới ngồi vào trên ghế."Mẹ nó lạnh cóng chết tôi rồi.Cậu đến từ lúc nào

". Cố Phi cầm lò sưởi ấm bằng điện thả xuống bên cạnh cậu."Bảy giờ năm mươi.

"Tưởng Thừa đem túi quần áo ném lên quầy thu ngân."Sớm quá rồi

". Cố Phi ngẩn người."Tôi

". Tưởng Thừa chỉ vào chính mình."Từ nhỏ đã được dạy  là phải biết đúng giờ

". Cố Phi nhìn cậu, một lát sau mới nói một câu."Sao mà cậu đã đến rồi nhưng lại không bảo tôi một tiếng?Tôi nói ra là cậu đến liền được sao?. Tưởng Thừa nói.Hơn nữa điện thoại tôi bị đông làm chết máy mở không được.Vậy làm sao không chịu về trước

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!