Chương 12: (Vô Đề)

Tưởng Thừa cảm thấy mình cũng là thể loại biết chừng mực, trốn học đánh nhau đi kiếm chuyện vốn không hiếm, nhưng chưa từng có chuyện đánh người ta xỉu trong tuyết xong lại quay vào nhà ăn cơm.

Này, cậu theo Cố Phi vào trong cửa hàng, trừng mắt nhìn Cố Phi ngồi trở lại trên ghế, ở trước mặt Cố Miểu không tiện nói thẳng, chỉ có thể nhắc hờ.

"Người kia… bỏ mặc à?"

"Yên tâm, không sao đâu".

Cố Phi liếc mắt nhìn cậu,

"Xíu nữa là tự mình bò dậy à, quá lắm là đi chỉnh sống mũi thôi… Cậu vẫn là hiền lắm, lúc đụng bọn Hầu Tử thế kia, sao không thấy cậu lo kìa".

Tôi có làm bọn họ… Tưởng Thừa chỉ vào cạnh cửa, đắn đo một hồi mới kiếm được từ.  Xỉu luôn sao?

Cố Phi nhìn cậu không lên tiếng, nhưng thấy được một nụ cười gượng gạo.

Được rồi. Tưởng Thừa ngồi xuống,

"Cũng không phải chuyện của tôi".

Cố Phi tiếp tục cắm đầu ăn, cậu cũng không nói thêm gì, tuy rằng cậu thật không dám chắc là vị kia  bò dậy được không, nói chi đến tự mình.

Có thể là hoàn cảnh không giống nhau, từ nhỏ đến lớn cậu toàn làm chuyện khiến người ta không thể an lòng nổi, nhưng cho đến cùng vẫn có mức độ, mà Cố Phi thì… nhìn cái khu phố rách nát cũ kỹ này, nhìn những người xung quanh, hẳn là chẳng ai để tâm đến những chuyện như thế.

Cậu nghĩ  đến chuyện này xong, quả thật cũng biết ơn Cố Phi, hôm đó nhờ cậu ta mở cửa mang cậu vào nên mới không bị chết cóng.

Cậu đã khá quen với việc dùng bữa trong yên lặng với hai anh em Cố Phi, hai lần trước đều như vậy, Cố Miểu không nói, cậu không có gì để nói, nhìn mặt Cố Phi xong càng không muốn nói.

Ăn như vậy rất tiết kiệm thời gian, vèo 10 phút đã xong.

Lúc định buông đũa xuống nói lời cảm ơn, từ ngoài cửa vọng đến tiếng chửi rủa một cách khó khăn, nghe ra thì người kia đã tỉnh dậy.

Tưởng Thừa thở phào nhẹ nhõm, lóng tai nghe.

Người này chửi rất khó nghe, chắc là bị gãy sống mũi hoặc gãy mất khúc xương nào đó rồi, lời lẽ tùy tiện không xuôi tai nổi này mang phong cách na ná hàng xóm nhà Lý Bảo Quốc.

Căn bản là toàn dân chợ búa.

Có điều trong đó có một câu khá là vang dội, làm cậu không nhịn được phải quay đầu nhìn Cố Phi một chút.

"Tao *** mẹ mày rồi đó thì sao?". Người kia chửi đến nói câu chữ lộn xộn, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.

Cố Phi nhìn lại cậu,  nhấp thêm một ngụm canh nữa mới nói.

"Bạn trai của mẹ tôi…".

Cái gì? Tưởng Thừa không chờ cậu nói xong nhảy dựng, thằng cha kia nhìn mắc ói thật, nhưng chỉ khoảng 30, cứ xem mẹ Cố Phi sinh cậu ta lúc 20 tuổi, giờ cũng phải gần 40.

Một trong số đó.

Cố Phi nói xong lời.

A?. Tưởng Thừa sửng sốt.

Ăn no chưa?. Cố Phi hỏi.

"Thịt vẫn còn, không no thì ăn thêm".

No rồi no rồi. Tưởng Thừa vội gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!