Chương 7: (Vô Đề)

Bà cụ cười, nhéo nhẹ má anh: "Bà nội không đi đâu cả."

Kỷ Hoài Xuyên khẽ "dạ" một tiếng. Anh túc trực bên giường bệnh, trò chuyện cùng bà thêm một lúc rồi canh chừng cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, anh ra ngoài, thấy cha đang đợi ở cửa, bèn hạ giọng nói: "Con có chút việc cần xử lý, sẽ quay lại trễ một chút."

Kỷ Nghiêm không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai con trai rồi gật đầu.

Chu Nguyên đã tìm được vài ứng viên phù hợp với gu thẩm mỹ "trai thẳng" của anh: cao 1m60, gầy, tóc đen dài thẳng, đeo kính, ăn nói nhỏ nhẹ và cực kỳ dịu dàng.

Kỷ Hoài Xuyên đến quán cà phê đã hẹn. Anh đến sớm, đợi khoảng mười phút thì cô gái đầu tiên xuất hiện.

Cô gái kia vừa thấy anh, gương mặt đã đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu: "Chào anh."

Kỷ Hoài Xuyên nhìn vành tai ửng đỏ của cô gái, trong lòng chợt sinh ra vài phần mất kiên nhẫn. Anh miễn cưỡng nói vài câu rồi đổi sang người tiếp theo.

Cô gái thứ hai thì không nội tâm e thẹn như vậy, nhưng mở miệng ra là sặc mùi tiền: "Người muốn bao nuôi tôi rất nhiều, ngài không phải là người đầu tiên. Ngài cứ ra giá đi, tôi xem xét."

Kỷ Hoài Xuyên: "…"

Người thứ ba… người thứ tư… Đến khi xem hết một lượt ứng viên, thế mà chẳng có ai khiến anh hài lòng.

Cô gái đơn thuần thì vừa thấy anh đã đỏ mặt, chưa nói được mấy câu cứ ấp a ấp úng nhìn trộm; phụ nữ trưởng thành thì lại còn thực dụng hơn cả thương nhân, khôn khéo lõi đời đòi hỏi tiền tài; cũng có cô không quá đơn thuần cũng không quá thực dụng, nhưng anh nhìn thấy mắt trái mắt phải của cô ta không cân xứng, to nhỏ không đều, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) lại phát tác, nhìn cô ta…

Kỷ Hoài Xuyên mất hết kiên nhẫn, đứng dậy trước: "Hôm nay dừng ở đây. Đưa tôi về chung cư lấy tập tài liệu."

Chu Nguyên đứng bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, biết hôm nay mình làm việc không xong, may mà ông chủ chưa nổi giận.

Về đến dưới lầu chung cư, Kỷ Hoài Xuyên xuống xe: "Cậu ở đây đợi tôi."

Tâm trạng anh có chút u ám, nhưng vẫn đặt công việc lên hàng đầu. Trở về phòng, tìm được mấy tập tài liệu cần xử lý gấp, anh vắt hai chiếc áo khoác lên khuỷu tay, chuẩn bị ra cửa.

Cửa vừa mở ra, anh suýt nữa đụng phải người đối diện.

Sở Thác đang bưng một đĩa táo xanh đã rửa sạch sẽ: "Nè, trả lại anh."

Kỷ Hoài Xuyên hơi nhíu mày: "Cái gì?"

"Hôm trước chẳng phải tôi ăn của anh một quả táo sao, nhìn sắc mặt anh khó coi như vậy. Tôi mới không thèm nợ anh đâu nhé, mấy hôm nay ít gặp anh, hôm nay trả lại cho anh là được chứ gì."

Kỷ Hoài Xuyên thần sắc nhàn nhạt: "Không cần. Tôi còn có việc, đi trước đây."

Sở Thác mới không thèm quan tâm nhiều như vậy, nhét đĩa trái cây vào lòng anh: "Tôi mặc kệ, tôi trả rồi đấy, đi đây, bái bai."

Kỷ Hoài Xuyên bị cô nhét cho một đống táo xanh, đứng chôn chân tại chỗ. Nhìn bóng lưng cô, anh theo bản năng gọi giật lại: "Sở tiểu thư."

"Hả?" Sở Thác theo bản năng đứng lại, quay đầu, "Có việc gì?"

Kỷ Hoài Xuyên chăm chú nhìn cô.

Cô dường như không trang điểm, khuôn mặt mộc sạch sẽ như đóa phù dung trong nước, đôi mắt vừa đen vừa sáng, trên má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Nhìn cô, trong lòng anh khẽ động: "Muốn nhờ Sở tiểu thư giúp một việc."

"Việc gì?"

"Giả làm bạn gái tôi."

"…"

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!