Chương 59: Ngoại truyện

1. "Danh phận" chính thức

Sau khi Sở Thác gật đầu đồng ý "tái hôn" (lần này là thật 100%), Kỷ Hoài Xuyên như biến thành một người khác. Anh không còn là vị tổng tài lạnh lùng, "ngàn năm không đổi sắc mặt" nữa, mà trở thành một ông chồng bám vợ đại tài.

Một buổi sáng cuối tuần, Sở Thác đang cuộn mình trong chăn ngủ nướng thì cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán. Cô lầm bầm: — Kỷ Hoài Xuyên, hôm nay là thứ Bảy, anh để em ngủ thêm chút đi.

Người đàn ông kia khẽ cười, giọng nói trầm thấp quyến rũ bên tai cô: — Bà Kỷ, dậy thôi. Hôm nay chúng ta phải về nhà bố mẹ em. Anh đã chuẩn bị xong quà cáp hết rồi.

Sở Thác hé mắt nhìn, thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề, tinh thần sảng khoái, trong khi cô thì rã rời vì "thù lao" mà anh đòi đêm qua. Cô hừ hừ: — Anh đúng là đồ lừa đảo. Trước đây ai bảo anh thanh tâm quả dục, ai bảo anh là đóa hoa cao lãnh?

Kỷ Hoài Xuyên không giận mà còn bao dung ôm lấy cô cả người lẫn chăn: — Đó là vì trước đây chưa gặp đúng người. Đối với em, anh vĩnh viễn không thể "thanh tâm" được.

2. Buổi ra mắt "nghiêm túc"

Khác với không khí căng thẳng của lần "kết hôn giả", lần này Kỷ Hoài Xuyên đến nhà họ Sở với một tư thế hoàn toàn khác. Anh không chỉ mang theo những món quà đắt tiền mà còn mang theo cả sự thành khẩn nhất.

Ông Sở Bác Văn vốn định làm khó con rể một chút, nhưng nhìn thấy Kỷ Hoài Xuyên tỉ mỉ bóc tôm cho con gái mình, ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều, ông cũng chỉ biết thở dài rồi nâng ly: — Thôi được rồi, cậu Kỷ, tôi giao con gái cho cậu. Nếu để nó chịu uất ức, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.

Kỷ Hoài Xuyên đứng dậy, trịnh trọng uống cạn ly rượu: — Bố, bố cứ yên tâm. Cả đời này, cô ấy là báu vật duy nhất của con.

Ở góc bàn, cậu nhóc Sở Viễn vỗ tay reo hò: — A! Vậy là dượng nhỏ sẽ không bao giờ để cô rời đi nữa đúng không ạ? Cháu sắp có em em để chơi cùng chưa?

Câu hỏi ngây ngô của thằng bé làm Sở Thác đỏ bừng mặt, còn Kỷ Hoài Xuyên thì nhướng mày cười đầy ẩn ý: — Tiểu Viễn cứ đợi nhé, dượng sẽ cố gắng hết sức.

3. Bí mật của Kỷ tổng

Một lần, khi dọn dẹp phòng sách của Kỷ Hoài Xuyên, Sở Thác tình cờ tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ khóa kín. Tò mò, cô hỏi xin chìa khóa và anh đã mỉm cười đưa cho cô.

Bên trong không phải là tài liệu kinh doanh quan trọng, mà là những mẩu tin báo cũ từ nhiều năm trước — tất cả đều là những bài viết đầu tay của cô khi còn là thực tập sinh. Thậm chí còn có một tấm ảnh cũ kỹ, chụp bóng lưng của cô khi cô đang mỉm cười rạng rỡ dưới ánh trăng tại thị trấn nhỏ năm ấy.

Sở Thác lặng người. Hóa ra, khi cô còn chưa biết anh là ai, anh đã lặng lẽ dõi theo từng bước chân cô, giữ gìn từng mẩu ký ức nhỏ nhất về cô như một báu vật.

Kỷ Hoài Xuyên từ sau lưng ôm lấy cô, cằm tựa lên vai cô: — Anh đã nói rồi mà, em là người đã thắp sáng hành tinh của anh. Cảm ơn em vì đã chịu quay lại và ở lại nơi này.

Sở Thác xoay người lại, vòng tay qua cổ anh, nụ cười ngọt ngào như mật: — Vậy thì Kỷ tiên sinh, từ nay về sau, hành tinh của anh sẽ luôn có ánh mặt trời, không bao giờ lạnh lẽo nữa.

Hành trình của họ khép lại bằng một cuộc sống đầy ắp tiếng cười và sự thấu hiểu. Kỷ Hoài Xuyên đã học được cách nói lời yêu, còn Sở Thác đã tìm thấy bến đỗ bình yên nhất cho tâm hồn tự do của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!