Chương 58: Hoàn chính văn

Đông qua xuân tới. Mùa xuân dịu dàng gõ cửa, khiến lòng người cũng say đắm trong làn gió xuân.

Sở Thác nhận ra, sức kháng cự của mình trước Kỷ Hoài Xuyên đang sụt giảm nghiêm trọng, nhất là khi anh dùng "mỹ nam kế". Có lẽ là vì mùa xuân đã đến thật rồi.

Từ Nam Mỹ trở về, rõ ràng đã quy định một tuần chỉ ba lần, nhưng mỗi khi anh cởi cúc áo sơ mi, cô lại đỏ mặt lấy tay che mắt, nhưng rồi vẫn không nhịn được mà hé kẽ tay ra nhìn trộm. Cuối cùng, cô dứt khoát nhào vào lòng anh, kéo dài giọng trêu chọc: "Này anh chàng đẹp trai, tôi thấy anh tốt nhất nên theo tôi đi!"

Kỷ tổng đúng là mẫu người đàn ông toàn năng, ra ngoài thì lãnh đạo cả một tập đoàn lớn, về nhà lại có thể dịu dàng làm người đàn ông của gia đình. Anh khẽ thì thầm: "Vậy thưa phu nhân, anh đã dốc hết sức hầu hạ em như thế… thù lao của anh đâu?"

Sở Thác cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của anh, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì nụ hôn của anh đã khiến đại não cô hoàn toàn trống rỗng.

Lần nào cô cũng bị anh "hành hạ" đến thảm thương, khóc lóc cầu xin tha thứ. Kỷ Hoài Xuyên lúc này mới thong thả đưa ra yêu cầu: Muốn anh dừng lại, cô phải tự tay xé nát bản thỏa thuận ly hôn, thậm chí phải xóa vĩnh viễn cả bản điện tử. Đó mới chính là thù lao mà anh hằng khao khát.

Giây tiếp theo, cô lại bị kéo sâu vào trong chăn: "Kỷ Hoài Xuyên, anh là đồ đáng ghét, sao tự nhiên lại cắn em? Ưm…"

Người đàn ông vốn mang tiếng thanh tâm quả dục bao nhiêu năm, nay lại bộc phát năng lượng đáng kinh sợ. Với thân hình sáu múi cực phẩm và sức bền đáng nể, anh khiến cô nhiều lần phải "quá tải" đến mức ngất đi.

Cũng may là kỳ nghỉ rồi cũng kết thúc, Sở Thác quay lại với công việc và tạm thoát khỏi sự "quấy rối" của "chú đại phong" nhà mình. Trong giờ làm việc, cô để điện thoại ở chế độ im lặng, đến giờ nghỉ mở WeChat ra là sẽ thấy một loạt tin nhắn từ anh.

Kỷ Hoài Xuyên vẫn giữ cái tính cách ngạo kiều, không giỏi biểu đạt tình cảm ấy. Những lời như "Anh thích em" anh mới chỉ nói đúng một lần, nhưng anh đang dần học được rất nhiều cách khác để khiến trái tim cô phải loạn nhịp vì mình.

Khi cô bận không thể về, anh ở nhà một mình nấu cơm, rồi chụp ảnh mâm cơm bốn món thịnh soạn nhưng chỉ có duy nhất một bộ bát đũa dưới ánh đèn hiu quạnh. Sở Thác nhìn thấy toàn là những món mình thích, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống. Cô vừa mắng "đồ đàn ông tồi", vừa gọi điện cho anh: "Ngày mai em sẽ qua, anh ở nhà ngoan ngoãn đợi em, không được đi đâu hết đấy!"

Có đêm anh làm việc đến tận 3 giờ sáng, chỉ bật duy nhất một chiếc đèn bàn, bóng lưng cô độc in trên tường. Sáng sớm tỉnh dậy thấy ảnh anh đăng trên dòng thời gian, cô liền gọi điện mắng vốn: "Kỷ Hoài Xuyên! Anh có biết quý trọng sức khỏe không hả? Anh thiếu tiền đến thế à?"

Giọng anh trong điện thoại vô cùng thành khẩn, trầm ấm như tiếng đàn cello: "Anh không thiếu tiền. Nhưng anh muốn kiếm thật nhiều tiền để cho bảo bối của anh tiêu xài."

"Ai… ai là bảo bối của anh cơ chứ?"

Anh khẽ cười, tiếng cười len lỏi vào tim cô: "Em tự biết mà."

Sở Thác vùi mặt vào chăn, lăn lộn vì ngượng ngùng. Cái đồ đáng ghét này, sao bây giờ lại "dẻo miệng" thế không biết!

Cuối cùng cũng đến thứ Sáu, Sở Thác xử lý xong công việc liền xin nghỉ sớm. Cô đến công ty của Kỷ Hoài Xuyên tìm anh. Lúc này anh đang bận một cuộc họp quan trọng, trợ lý Chu Nguyên dẫn cô vào văn phòng: "Phu nhân, cô đợi một lát nhé. Cuộc họp hôm nay rất quan trọng."

Sở Thác ngồi xuống, bỗng nhớ lại chuyện cũ, cô gọi Chu Nguyên: "Chu Nguyên, lần đó… cái lần tôi bị thương ở miền Nam, tôi nhớ anh cũng có mặt đúng không? Kể cho tôi nghe chi tiết hôm đó được không?"

Chu Nguyên ngẩn người, rồi kể lại hết thảy: "Lúc đó cô đi mà không nói lời nào, Kỷ tổng lo lắng phát điên. Sau khi xem tin tức về vụ sạt lở, anh ấy thức trắng đêm. Lúc chúng tôi dùng chuyên cơ bay đến nơi, thấy cô hôn mê, người đầy máu… Kỷ tổng đã gần như suy sụp. Mấy ngày sau đó anh ấy không hề chợp mắt, cho đến tận khi cô tỉnh lại."

Sở Thác bàng hoàng, cô phẩy tay bảo Chu Nguyên ra ngoài. Tại sao anh chưa bao giờ nói cho cô biết những điều đó? Hóa ra, đằng sau vẻ lạnh lùng trách cứ lúc cô tỉnh dậy là một trái tim đã vụn vỡ vì lo sợ mất cô.

Để phân tán sự chú ý, Sở Thác cầm kéo định tỉa tót bó hoa hồng rực rỡ trên bàn làm việc của anh. Đang cắt thì mũi kéo chạm phải một v*t c*ng.

Đúng lúc đó, Kỷ Hoài Xuyên họp xong, anh bỏ mặc mọi người mà vội vàng chạy về văn phòng. Thấy cánh hoa rơi rụng lả tả dưới sàn, anh thở dài: "Tổ tông của anh ơi, em đang làm gì thế này?" Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô mà.

Sở Thác giấu bàn tay ra sau lưng, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: "Đoán xem em đang cầm cái gì?"

Kỷ Hoài Xuyên khựng lại, anh chợt nhớ ra món đồ mình đã giấu trong bó hoa mà chưa kịp lấy ra. Anh bước đến, bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Em nói xem?"

"Sao cái gì anh cũng bắt em đoán hết vậy!"

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Được rồi, để anh nói. Sở tiểu thư, anh trông không thể gặp người lắm sao? Khi nào em mới cho anh một danh phận chính thức đây?"

"Hả?"

"Về nước một tuần rồi, khi nào em mới dẫn anh về nhà, nghiêm túc ra mắt bố mẹ em đây?"

"… Chỉ có vậy thôi sao?"

"Suỵt… đừng ngắt lời. Còn một câu hỏi cuối cùng nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!