"… Hửm?"
"Tớ chỉ muốn nói là, anh ấy quan tâm cậu nhiều hơn những gì cậu biết. Nếu đặt vào địa vị của tớ, nhìn thấy người mình thích người đầy máu me như vậy, tớ cũng chẳng cách nào giữ nổi bình tĩnh. Cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa Sở Sở, anh ấy có lẽ là một người rất kiêu ngạo, nhưng đối với cậu, sự kiêu ngạo đó chẳng thấm tháp gì so với lòng quan tâm đâu, cậu biết không?"
Sở Thác ngẩn người, những ký ức khi vừa tỉnh lại trên giường bệnh dần hiện về. Cô nhớ khi ấy vừa mở mắt ra… râu anh đã mọc lởm chởm, đôi mắt vằn đầy tia máu. Nhưng lúc đó cô đã quên hỏi tại sao anh lại thành ra như vậy, chỉ bị dáng vẻ lạnh lùng của anh dọa cho sợ hãi, không dám trêu chọc anh nửa lời.
Nước mắt không tự chủ được mà rơi lã chã. Cô vừa lau nước mắt vừa nức nở: "Tớ không biết. Thật sự tớ không biết."
Cô dừng lại một chút, rồi nói khẽ: "Giờ thì tớ biết rồi."
Đêm giao thừa, Sở Thác đưa Sở Viễn đến điểm bắn pháo hoa quy định của thành phố. Những luồng sáng rực rỡ nở rộ giữa bầu trời đêm tĩnh mịch. Gió đông thổi mạnh, hơi thở ra đều hóa thành làn sương trắng. Sở Viễn từ xa chạy lại: "Cô ơi cô ơi! Chúng mình đốt cái to nhất đi!"
Sở Thác đồng ý, khênh từ trong xe ra hộp pháo hoa lớn nhất, loại "kính vạn hoa rực rỡ". Sở Viễn phấn khích nhảy cẫng lên: "Sau khi đốt cái này, chúng mình cùng ước nhé!"
"Được thôi, Tiểu Viễn muốn ước điều gì nào?"
Sở Thác cẩn thận châm ngòi nổ rồi bịt tai chạy ra xa. Những luồng sáng lung linh thắp sáng cả chân trời, lộng lẫy đến nao lòng. Giữa tiếng pháo nổ giòn giã, Sở Thác nghe thấy tiếng cậu bé hét lớn: "Cháu ước rằng! Hành tinh của mỗi người đều sẽ được thắp sáng, giống như bầu trời đêm đang được pháo hoa thắp sáng lúc này vậy!"
Sở Thác sững sờ, rồi cúi đầu mỉm cười. Có người từng nói với cô rằng, cô đã thắp sáng hành tinh của anh.
Sở Viễn sốt ruột giậm chân: "Cô ơi cô ơi, cô ước gì thế?"
Sở Thác lấy lại tinh thần: "Cô ước ở trong lòng rồi, nhưng không nói cho cháu biết đâu."
"Ơ kìa!"
Pháo hoa đã tàn, Sở Viễn vừa cười vừa nhào vào người cô, nhất quyết đòi cô phải nói ra điều ước. Nhưng Sở Thác chỉ mỉm cười xoa đôi má nhỏ của cậu bé: "Sau này cháu sẽ biết thôi."
…
Kim đồng hồ nhích qua một vòng, năm mới đã đến. Sáng mùng Một Tết, Sở Thác nhận được điện thoại của Giang Lâm Tú: "Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?"
Giang Lâm Tú nói rất nhanh: "Hiện tại có một buổi phỏng vấn gấp, em có thể về công ty một chuyến không? Lương gấp ba, mấy ngày tới chị sẽ cho em nghỉ bù vào kỳ nghỉ đông."
Sở Thác ngồi bật dậy: "Được ạ, em đến ngay."
"Em nhắn tin vào nhóm xem có bao nhiêu người đến được nhé."
"Vâng ạ."
Cô vốn không thích ở nhà quá lâu, mẹ cô cứ lải nhải suốt khiến cô phải kiềm chế lắm mới không cãi nhau. Có công việc làm cái cớ cũng tốt, đỡ phải đối mặt với áp lực xem mắt ngay mùng Một Tết.
Lúc cô cầm túi xuống lầu, bà Lâm Nhã đang cho Sở Viễn ăn mì: "Con định đi đâu đấy?"
"Công ty có việc mẹ ạ. Mẹ có muốn mua gì không, lát con mang về cho."
Thấy con gái cười nịnh nọt, bà Lâm Nhã phẩy tay: "Đi đi cho khuất mắt."
Đến công ty, Sở Thác vừa vặn gặp Triệu Thi Nhu: "Tiểu Triệu!"
Triệu Thi Nhu chạy đến mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển: "Chị Giang có nói là việc gì không chị?"
"Chưa nói, vào trong rồi tính."
Các đồng nghiệp khác ở xa nên lác đác đến sau, mặt ai nấy đều mếu máo vì phải đi làm đột xuất.
Giang Lâm Tú nhanh chóng bước vào: "Vất vả cho mọi người rồi. Chuyện là thế này: Đội quay phim phỏng vấn truyền hình của công ty gặp tai nạn xe cộ trên đường, nhiều thành viên bị thương. Bên chương trình đang hối thúc chúng ta quay gấp, nên chỉ còn cách mượn người từ đội của chúng ta. Chúng ta làm báo viết nhưng cũng có nhiều điểm tương đồng. Bây giờ cần quyết định xem ai sẽ lên hình và đảm nhận vai trò phỏng vấn chính."
Mọi người im lặng nhìn nhau. Đây thực chất là một cơ hội lớn để thăng tiến. Trong thời đại báo giấy đang dần thoái trào, việc được xuất hiện trên màn ảnh là một bước đệm tuyệt vời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!