Chương 55: (Vô Đề)

"Không phải đâu, cũng giống như trẻ con cãi nhau thường bảo sẽ không thèm chơi với nhau nữa vậy, người lớn đôi khi cũng nói những lời lúc nóng giận thôi." Kỷ Hoài Xuyên xoa đầu cậu bé: "Chú sẽ không bao giờ để cô ấy rời xa chú đâu."

Nhận được lời hứa của anh, Sở Viễn nín khóc mỉm cười: "A! Thật ạ! Cháu vui quá!"

Thằng bé hết khóc ngay lập tức, đôi chân trần nhảy chân sáo trên sàn nhà: "Cháu về phòng ngủ đây! Chúc cô ngủ ngon, chúc dượng nhỏ ngủ ngon!" Trẻ con là vậy, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng thật nhanh.

Sở Thác nhìn theo bóng lưng của cháu mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cô lại nhớ ra chuyện khác: "Cảm ơn anh, Kỷ Hoài Xuyên… Nhưng có những chuyện không nên cứ mãi nói dối như vậy, dù là lời nói dối thiện ý đi nữa. Vừa rồi anh…"

Đôi mắt Kỷ Hoài Xuyên sâu thẳm, ánh nhìn chậm rãi dừng lại trên người cô: "Đó không phải là lời nói dối."

Sở Thác ngẩn ngơ: "Kỷ Hoài Xuyên…"

Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu bóng hình cô: "Em đã từng thắp sáng cả hành tinh của anh."

Vào những đêm đông thời niên thiếu, khi anh cô độc một mình băng qua những ngõ nhỏ của thành phố, giẫm lên lớp sương giá lạnh lẽo, người bạn duy nhất chỉ có cái bóng của chính mình. Những năm tháng quạnh quẽ không muốn nhìn lại, những khoảng thời gian cô đơn tẻ nhạt ấy, đã từng được nụ cười của cô thắp sáng từng chút một.

Vì vậy, tại sao anh lại có thể để em rời đi?

Sáng sớm hôm sau, Sở Thác giúp Sở Viễn đội mũ, thắt khăn quàng và đi găng tay.

Sở Viễn đột nhiên hỏi: "Cô ơi, cô đang nghĩ gì thế?"

"Hử?"

"Cô đang thẫn thờ đúng không ạ?"

Sở Thác mỉm cười: "Đúng vậy." Cô đang nghĩ về câu nói của anh: "Em đã từng thắp sáng cả hành tinh của anh."

Lúc đó cô rất muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói gì, cuối cùng đành im lặng.

"Dượng nhỏ đi sớm thật đấy ạ, trên cửa tủ lạnh hình như chú ấy có để lại giấy nhắn cho cô kìa."

Sở Thác đi tới, gỡ tờ giấy ghi chú màu vàng dán trên tủ lạnh xuống: Trong tủ có sủi cảo, ở ngăn thứ hai.

"Thật là, sao không nhắn tin qua WeChat cho xong…" Cô đang nói dở thì bỗng khựng lại. Cô nhớ ra rồi, Kỷ Hoài Xuyên đã bị cô cho vào "danh sách đen".

Ăn xong sủi cảo, Sở Thác thắt lại dây giày cho Sở Viễn: "Dù tối qua đã gọi điện về nhà, nhưng chắc chắn ông bà nội đang lo lắng và giận lắm đấy. Lát nữa về có bị mắng thì đừng có mà khóc nhè nhé."

"Cháu chẳng sợ đâu. Bà nội sợ nhất là cháu khóc, cháu mà khóc là bà cuống quýt ngay."

Sở Thác "ừ" một tiếng, dắt tay thằng bé ra ngoài: "Sau này đừng có tự ý chạy ra ngoài một mình nữa, biết chưa?"

"Cháu biết rồi ạ, sau này sẽ không thế nữa. Dượng nhỏ bảo cháu rồi, sau này nếu nhớ hai người thì cứ gọi điện, chú ấy sẽ đến đón cháu."

Sở Thác hơi thẩn thờ, cô khẽ thở dài rồi lảng sang chuyện khác: "Đi thôi, thang máy đến rồi."

Cô đưa Sở Viễn về thẳng nhà mà không ghé qua chỗ cũ lấy đồ. Vừa về đến nơi, bà Lâm Nhã đã lao ra ôm chầm lấy Sở Viễn: "Cái thằng bé vô tâm này! Cháu chạy đi đâu thế hả! Bà phải đánh cho một trận mới được!"

Sở Viễn òa khóc nức nở, gục đầu vào vai bà: "Cháu sai rồi bà nội. Cháu xin lỗi bà, cháu sai rồi."

Lâm Nhã vừa nghe tiếng khóc là lòng đã mềm nhũn, nhưng vì sợ thằng bé không nhớ đời nên vẫn phát nhẹ vào mông mấy cái, rồi hai bà cháu ôm nhau khóc thút thít.

Ông Sở Bác Văn bị tiếng khóc của vợ và cháu làm cho đau cả đầu, nhưng cũng không quên tính sổ với con gái: "Con theo bố vào đây."

Sở Thác khẽ thở dài, biết rằng cuối năm nay khó mà thoát tội. Cô theo cha vào phòng sách: "Bố, bố muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ. Nhưng nói trước là không được động tay động chân nhé, bố mà đánh là con đi luôn đấy."

Ông Sở Bác Văn vốn là người thâm trầm, vậy mà lúc này lại mất kiên nhẫn, cầm lấy một quyển sách định ném nhưng rồi lại thôi: "Con xem con đã bao lâu rồi không về nhà? Con với cái cậu Kỷ Hoài Xuyên kia rốt cuộc là quan hệ gì mà dám lừa cả bố lẫn mẹ? Con còn không biết nhận lỗi à?"

Sở Thác chẳng chút chột dạ: "Chẳng lẽ bố vẫn chưa biết hết sao?" Ông Sở đập bàn: "Nói nhảm, bố mà biết thì đã chẳng hỏi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!