Chương 5: (Vô Đề)

"Lúc nào mà chẳng không rảnh."

Trình Mạt kể lại đoạn đối thoại ngày đó như diễn hài độc thoại. Sở Thác nghiêm túc nhận xét: "Tớ thấy anh cậu thật sự xứng đáng ế cả đời."

"Tớ cũng thấy thế."

"Vậy nên cậu đừng có trêu tớ nữa. Tớ không có hứng thú với kiểu đàn ông nhạt nhẽo như thế đâu."

Sở Thác không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bắt đầu nói sang kế hoạch năm mới. Càng nói càng hăng say, cô theo thói quen với tay lấy quả táo xanh trên bàn, "rắc" một tiếng, cắn một miếng to. Chà, ngọt thật!

Cô mới cắn được một miếng thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai cho cô ăn?"

Vốn là sáu quả táo xanh kích cỡ đều nhau, được xếp ngay ngắn đối xứng trên đĩa. Giờ đây… Kỷ Hoài Xuyên nhìn đĩa trái cây bị khuyết một góc, đôi mày từ từ nhíu chặt lại.

Sở Thác "a" lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn, hơi mất tự nhiên đặt quả táo trở lại đĩa: "Ồ, xin lỗi… tôi không ăn nữa." Vừa rồi thật sự là do thói quen, cô quên béng mất đây không phải nhà mình.

Quả táo lăn một vòng trên đĩa, nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, phần bị cắn quay ngược lên trên, trông như một nụ cười chế giễu.

Kỷ Hoài Xuyên: "…"

Lát sau, hành lang vang lên tiếng "rầm".

Sở Thác bị anh túm áo xách ra ngoài. Chân cô vừa chạm đất thì cửa đã đóng sầm lại. Cô đập mạnh vào cửa: "Này! Không phải chỉ ăn của anh một quả táo thôi sao! Làm gì mà hung dữ thế, lúc nãy anh chẳng phải còn bảo muốn cảm ơn tôi sao?"

Cửa đóng chặt, người bên trong không thèm đáp lại.

"Đồ keo kiệt." Sở Thác lầm bầm chửi một câu, quyết định đi mua hẳn một thùng táo xanh trả lại cho anh, ném chết anh luôn.

Bên trong cánh cửa. Kỷ Hoài Xuyên gọi điện cho Chu Nguyên: "Mua ít hoa quả mang lên đây… Mua 6 quả táo, kích cỡ bằng nhau. Rửa sạch sẽ rồi xếp lại cho tôi. Tôi đi chạy bộ trước đây."

Chu Nguyên đang cuộn mình trong chăn ấm: "…" Đậu má, đứa ngốc nào to gan thế, dám động vào đồ của ông chủ bị ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ hả! Hại chết mình rồi!

Giờ phút này, thủ phạm vẫn chưa biết mình vừa gây ra chuyện tày đình gì. Cô chạy vèo ra siêu thị mua một thùng táo, bê lên lầu rồi đập cửa rầm rầm: "Kỷ…" Phải rồi, anh ta tên Kỷ gì ấy nhỉ? Trình Mạt gọi là anh, Chu Nguyên gọi là Kỷ tổng… nhưng cô không muốn gọi cái gã đàn ông chó má này là Kỷ tổng.

Cô dứt khoát không gọi tên nữa, cứ đập cửa thình thịch: "Trả táo cho anh đây."

Gõ nửa ngày chẳng ai trả lời, cô cũng mệt, gõ rời rạc vài cái. Đúng lúc này, cửa bất ngờ mở ra.

Kỷ Hoài Xuyên có vẻ mất kiên nhẫn: "Chuyện gì?"

Sở Thác: "Anh…" Cô bỗng nhiên không nói nên lời… Hóa ra hôm đó Thời Dao đoán dáng người anh rất đẹp là không sai chút nào.

Có lẽ anh vừa tắm xong, mặc áo ngủ nhưng dây buộc lỏng lẻo, ẩn hiện những đường cơ bắp tuyệt đẹp. Vài giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống, chảy dọc theo chiếc cổ thon dài xuống xương quai xanh gợi cảm, rồi trượt xuống nữa…

"Cô nhìn cái gì?"

Sở Thác lập tức thu hồi tầm mắt. Vốn định già mồm cãi lại không chịu thừa nhận, nhưng nhìn thấy động tác Kỷ Hoài Xuyên theo phản xạ giữ chặt vạt áo ngủ, cô không kìm được cong môi cười, lúm đồng tiền hiện rõ trên má, trả lời tỉnh bơ: "Nhìn anh chứ nhìn gì. Dáng người cũng được đấy."

Kỷ Hoài Xuyên: "…" Đồ lưu manh! Sao lại có loại phụ nữ như thế này cơ chứ!

Rất nhanh, anh đóng sập cửa lần thứ ba.

Lần này Sở Thác chẳng giận chút nào, ngược lại còn cười rất hài lòng. Tuy không ném trả được quả táo nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó coi và bộ dạng như "trinh tiết liệt nữ" của anh vừa rồi, cô thấy tâm trạng cực kỳ sảng khoái.

Cô bê thùng táo về nhà. Hứ, táo đáng yêu thế này, lấy ném người ta thì phí phạm quá, thôi để mình tự ăn vậy.

Về nhà tắm rửa xong, cô vừa gặm táo vừa "đấu pháp" với ông bố ở nhà: "Đừng tìm con nữa, con đã bảo rồi, mọi người không tìm thấy con đâu."

Giọng điệu cô bình thản chắc nịch, như thể người vừa suýt bị tóm lúc nãy không phải là cô vậy. Thái độ này khiến ông già ở nhà tức sôi máu: "Không tìm nữa! Cái đồ vô lương tâm bạch nhãn lang này, tự sinh tự diệt đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!