"Đưa số thẻ với mật mã cho tớ."
Sở Thác cười khoái chí: "Được thôi."
Ba phút sau, Thời Dao nhắn lại: "Thẻ cháy rồi nhé."
Sở Thác cũng chẳng buồn hỏi đại tiểu thư họ Thời đem tiền đi quyên góp hay đi đầu tư, cô chỉ gửi cho "anh chồng cũ" một dòng tin nhắn cuối cùng: "Thẻ quẹt cháy rồi nhé. Chồng cũ bái bai ~"
Xong xuôi, cô dứt khoát xóa số, chặn luôn mọi liên lạc. Tiền tài thanh toán xong, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Sáng hôm sau, Lưu Tiểu Vi vò đầu bứt tai ngồi dậy, thấy Sở Thác thì vô thức nhíu mày: "Sao cô lại ở đây?"
Sở Thác khoanh tay nhìn bạn: "Cậu nói xem, tại sao tôi lại ở đây?"
Lưu Tiểu Vi ngẩn người, ký ức đêm qua từ từ hiện về… "Tôi…"
Biết bạn mình da mặt mỏng, Sở Thác không thèm mỉa mai thêm: "Dậy đi thôi. Cậu về trước đi, sáng nay Tổng biên tập Giang vừa gọi bảo gần đây có buổi phỏng vấn mà đồng nghiệp khác đang bệnh, tôi sẽ đi thay. Cậu về mà tận hưởng nốt cuối tuần đi."
Lưu Tiểu Vi lập tức xỏ giày: "Tôi đi cùng cô."
"Được thôi, đi thì đi."
Sở Thác vốn là một kẻ cuồng việc ngầm. Cứ hễ gặp chuyện không vui là cô lại thích lao vào công việc để phân tán sự chú ý. Hiện tại cô chẳng muốn về Vân Thương một chút nào, thà đi công tác còn hơn là phải đối mặt với cái bản mặt lạnh như tiền của Kỷ Hoài Xuyên.
Hai người trả phòng, bắt xe buýt đi ngay trong sáng đó. Buổi phỏng vấn một người nổi tiếng trên mạng diễn ra khá suôn sẻ nhờ kinh nghiệm của Sở Thác khi còn ở nước ngoài. Cuối tuần trôi qua nhanh chóng.
Lúc chia tay, Lưu Tiểu Vi ngập ngừng: "Cái đó… đêm hôm ấy tôi không nói nhảm gì quá đáng đấy chứ?"
Sở Thác cố ý trêu chọc: "Nói nhảm á? Ý cậu là chuyện gì cơ?"
Lưu Tiểu Vi lườm cô một cái sắc lẹm: "Cô còn giả bộ! Là chuyện tôi kể về ông bố tồi của mình ấy!"
"Rồi rồi, đừng kích động. Tôi chẳng nghe thấy gì hết, được chưa? Đi về đi, chào nhé."
Sau hai ngày làm việc bận rộn, tâm trạng Sở Thác đã khá hơn nhiều. Cô bắt taxi qua nhà Dụ Tiểu Ninh để lấy đồ đạc cá nhân. Tiểu Ninh vừa thấy cô đã lao ra ôm chầm lấy: "Cậu biết gì chưa? Anh chồng cũ của cậu vừa mới đến đây tìm cậu đấy!"
Sở Thác ngẩn ra: "Hả? Đến đòi tiền à?"
Tiểu Ninh lắc đầu: "Không phải, anh ta chỉ hỏi cậu ở đâu thôi."
"Rồi sao nữa?"
"Chẳng nói gì thêm, vừa nghe tớ bảo cậu không có nhà là anh ta sập cửa cái rầm rồi bỏ đi luôn."
Sở Thác gọi cho Thời Dao hỏi tình hình. Thời Dao vẫn ung dung: "Hắn ta cũng hỏi tớ đấy, còn nhờ cả Trần Dự Thương qua hỏi nữa cơ. Nhưng tớ là ai chứ, loại đàn ông tồi đó làm sao cạy miệng tớ được! Có chết tớ cũng không nói!"
"Dao Dao à," Sở Thác lạnh lùng nhắc nhở, "Căn bản là cậu cũng đâu có biết tớ đi công tác ở xó xỉnh nào đâu."
Đại tiểu thư họ Thời ho hắng vài cái để chữa thẹn rồi lảng sang chuyện khác: "Thế giờ cậu tính sao? Không lẽ định để anh ta đeo bám mãi à?"
"Không đâu, tính anh ta không phải kiểu đó. Để tớ về dọn nốt hành lý rồi nói chuyện thẳng thắn một lần. Cậu có quen luật sư nào không, giới thiệu cho tớ để chấm dứt cái hợp đồng này sớm chút."
"Có, để tớ gửi danh thiếp qua. Còn phòng ốc thì sao? Tớ tìm cho cậu một căn căn hộ nhỏ, mai là dọn vào ở được luôn."
Sở Thác đồng ý rồi dọn đồ rời nhà Tiểu Ninh. Cô thuê một khách sạn gần công ty để tiện sáng mai họp sớm, định bụng tan làm sẽ đi xem nhà mới ngay.
Tối đó, sau khi báo cáo công việc cho sư phụ xong, cô nằm lướt điện thoại. Chợt thấy Lưu Tiểu Vi bình thường hay trưng bộ mặt "khó ở" lên mạng, cô bèn đăng một tấm ảnh hai ly rượu và bó hoa nhài (bó hoa mà Tiểu Vi lúc say đã khóc lóc đòi tặng cô) kèm dòng trạng thái: "Ngày lành cảnh đẹp, có người cứ nhất định đòi tặng hoa, cũng xinh đấy chứ."
Rất nhanh, Lưu Tiểu Vi nhắn tin mắng: "Sở Thác, đồ khốn khiếp!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!