Sở Thác thong thả nhấp một ngụm cà phê, bình thản hỏi: "Ồ, sao bà lại biết rõ thế?"
"Tôi đương nhiên là biết, nó là con trai tôi mà! Nó với Hứa Miểu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nó chăm sóc con bé chu đáo đến mức nào tôi đều tận mắt chứng kiến, loại tình cảm đó cô không thể tưởng tượng nổi đâu."
Sở Thác khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhạt, cô cũng chẳng còn hơi sức đâu mà xem bà ta diễn kịch nữa. Cô cầm lấy tờ séc, thản nhiên bỏ vào túi xách: "Được thôi, không thành vấn đề."
Đinh Mân sững người.
Sở Thác đã xách túi đứng dậy, bước đi thong dong, trước khi khuất bóng còn không quên vẫy tay chào: "Đừng quên căn biệt thự đó nhé."
Người ta đã có lòng tặng, cô cũng chẳng ngại mà nhận cho xong.
Tối muộn hôm đó, Thời Dao vừa nghe chuyện "mẹ chồng khắc nghiệt" dùng 5 triệu tệ để đuổi người thì lập tức nổi trận lôi đình: "Bà ta thật sự coi mình là cái thá gì vậy không biết!"
Dụ Tiểu Ninh vội rót một ly nước trái cây để dỗ dành: "Dao Dao, hạ hỏa, hạ hỏa đi."
Sở Thác cũng khuyên bạn: "Tớ còn chưa giận mà cậu đã nhảy dựng lên rồi. Lúc tớ cầm tờ séc đi, bà ta đờ người ra luôn, thậm chí còn quên cả việc bắt tớ ký vào bản thỏa thuận nữa."
Thời Dao vẫn chưa hết bực: "Ký thỏa thuận cái nỗi gì, dựa vào đâu mà ký, không ký gì hết!"
Sở Thác vỗ vỗ lưng bạn: "Thôi mà, đừng nóng giận nữa."
"Không được, tớ vẫn thấy tức. Chẳng phải là biệt thự thôi sao, biệt thự trong thành phố Vân Thương này cậu cứ tùy ý chọn, tớ tặng cậu cả đống luôn."
Sở Thác dở khóc dở cười trước sự hào phóng của cô bạn thân: "Cậu làm gì thế Dao Dao. Tớ không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu chỗ ở."
Dụ Tiểu Ninh cũng trợn tròn mắt: "Dao phi, cậu dám lén lút trốn trẫm để nuôi riêng ai đó à? Cậu không yêu trẫm nữa rồi!"
"Biến đi!" Thời Dao bị chọc cười, sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
"Dao Dao chẳng còn yêu cậu từ lâu rồi. Trái tim cậu ấy giờ thuộc về Tiểu Trần tổng mất rồi."
Thời Dao bị một câu nói của bạn làm cho đỏ mặt tía tai. Thật kỳ quái… cứ hễ nhớ tới người kia là cô lại thấy bủn rủn chân tay. Rõ ràng ngày thường anh ta trông nghiêm túc đứng đắn là thế, vậy mà ở trên giường… cứ như một con sói không biết mệt, tinh lực tràn trề khiến lần nào cô cũng phải khóc lóc cầu xin… Sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh ta làm cô chẳng biết phải nói sao cho phải.
"Đừng có suốt ngày nhắc đến anh ta, Sở Thác, cậu thật là phiền quá đi."
Sở Thác cũng cười: "Được rồi, không nhắc thì không nhắc."
Thời Dao thở phào nhẹ nhõm: "Cái anh "chồng cũ" của cậu thật là thiếu đòn. Hay là thế này, cậu cứ ngủ với anh ta một trận rồi hãy chạy, cho bõ ghét?"
Sở Thác tức quá hóa cười: "Biến ngay!"
"Kỷ tổng, phía công ty Danh Du có một dự án muốn hợp tác với chúng ta."
Kỷ Hoài Xuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt đen thẳm lạnh lẽo: "Đào Hướng Dương sao?"
Chu Nguyên im lặng gật đầu.
Vị Đào tổng này không phải ai khác, chính là bố ruột của thiếu gia Đào Tri. Người đàn ông này cũng thật biết cách trêu ngươi, con trai thì đang lăm le "đào tường khoét vách" cướp vợ người ta, vậy mà ông ta còn dám đưa ra đề nghị hợp tác, không biết là tâm lý quá vững vàng hay là bản tính quá quái chiêu đây.
Kỷ Hoài Xuyên nhếch môi cười nhạt: "Được, tôi biết rồi."
Chu Nguyên ngẫm nghĩ một lát rồi dè dặt nói thêm: "Nghe nói Đào tổng vì muốn giữ cậu thiếu gia ở lại trong nhà nên hiện tại đã giao công ty cho cậu ấy rèn luyện, dự án này cũng do cậu ấy đang trực tiếp đẩy mạnh."
Kỷ Hoài Xuyên tựa người ra sau ghế, dáng vẻ lạnh lùng xa cách: "Chỉ là hợp tác kinh doanh thôi."
Chu Nguyên gật đầu: "Vậy… tôi gửi tài khoản WeChat của anh cho Đào thiếu gia nhé?"
Kỷ Hoài Xuyên không phản đối, chỉ phất tay ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!