Chương 47: (Vô Đề)

Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Kỷ. Kỷ Hoài Xuyên xuống xe trước, sau đó vòng qua mở cửa cho Sở Thác. Thần sắc anh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ khẽ gật đầu: "Đi thôi."

Bố chồng cô, ông Kỷ Nghiêm, đích thân ra mở cửa. Trong phòng khách đang có người lạ ngồi chờ, một cậu thiếu niên trông như học sinh lên tiếng chào: "Đây là chị dâu ạ?"

Kỷ Hoài Xuyên đáp hờ hững: "Em trai tôi, Kỷ Tri Hành."

Sở Thác chưa kịp chào lại thì từ phía sau vang lên một giọng nói đầy châm chọc: "Hoài Xuyên, đây là vợ con sao?"

Ngồi trên sofa là một người phụ nữ trung niên khoác chiếc áo lông chồn sang trọng. Gương mặt bà hơi dài, hốc mắt sâu, giữa chân mày có nếp nhăn hiện rõ vẻ nghiêm khắc. Bà đang cau mày nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm. Sở Thác chợt nhận ra, đây chính là mẹ ruột của Kỷ Hoài Xuyên – bà Đinh Mân.

"Không biết đường lại đây chào hỏi người lớn à?"

Sở Thác vừa định bước tới thì cổ tay đã bị Kỷ Hoài Xuyên nắm chặt. Anh ôm lấy vai cô, mặt lạnh như tiền, cứ thế dẫn cô đi thẳng qua phòng khách để lên lầu.

"Kỷ Hoài Xuyên! Con đứng lại đó cho mẹ!"

Sở Thác thở dài, khẽ kéo ống tay áo anh: "Nói chuyện hẳn hoi với mẹ anh đi."

Kỷ Hoài Xuyên rủ mắt, im lặng không đáp. Ông Kỷ Nghiêm cũng bắt đầu nổi giận: "Hoài Xuyên, xuống đây! Còn bà nữa Đinh Mân, bà ăn nói kiểu gì thế? Sở Sở là đứa trẻ ngoan, bà đừng có làm con bé sợ."

Sở Thác đành kéo Kỷ Hoài Xuyên xuống lầu để chào hỏi. Đinh Mân nhìn cô từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy định kiến, bắt đầu tra hỏi:

"Bố mẹ cô đâu?"

"Bố mẹ cháu có việc bận nên không đến được ạ."

"Nhà cô làm kinh doanh à? Công ty gì?"

"Dạ, công ty nhỏ thôi ạ."

"Nghe nói anh trai cô mất rồi, để lại đứa cháu nhỏ?"

"Vâng ạ."

"Đứa bé đó có bám lấy cô không? Sau này cô định nuôi nó đến tận lúc lấy vợ sinh con luôn chắc?"

Sở Thác bắt đầu thấy nóng máu trước thái độ hung hăng của bà ta. Cô cố kiềm chế, mỉm cười đáp lại: "Vâng, nếu cần thì cháu vẫn sẽ lo cho thằng bé như vậy, có vấn đề gì sao ạ?"

Đinh Mân suýt nữa thì nổ tung: "Cô dám nói thế à? Cô định để Hoài Xuyên gánh vác…"

"Đinh Mân!" Ông Kỷ Nghiêm quát lớn ngắt lời. "Chuyện của bọn trẻ bà đừng có xía vào. Sở Sở à, con lên tầng ba thăm bà nội đi, bà cứ nhắc con mãi đấy."

Sở Thác lẳng lặng gật đầu rồi lên lầu. Cô bắt đầu hiểu tại sao Kỷ Hoài Xuyên lại ghét mẹ mình đến vậy. Người phụ nữ này chẳng khác nào một "quả bom nổ chậm", luôn tỏa ra sát khí khiến người đối diện thấy ngột ngạt.

Sở Thác định vào phòng bà nội, nhưng cửa chưa mở cô đã nghe tiếng cười nói lanh lảnh bên trong: "Bà ơi, lâu rồi Hứa Miểu không đến thăm bà, cháu nhớ bà quá!"

"Ngoan ngoan, con bé này càng lớn càng xinh, chẳng bù cho cái hồi bé tí như hạt đậu ấy nhỉ…"

Sở Thác đứng khựng lại trước cửa, cánh tay đang giơ lên định gõ cửa từ từ hạ xuống. Cô quay về phòng.

Đến giờ cơm, người hầu lên gọi. Khi Sở Thác xuống đến nơi thì thấy Hứa Miểu đã yên vị bên tay phải Kỷ Hoài Xuyên, còn bà Đinh Mân ngồi bên trái anh. Chỗ của cô được sắp xếp ở giữa ông Kỷ Nghiêm và cậu em chồng. Chẳng cần đoán cũng biết đây là sự sắp đặt của bà "mẹ chồng" khắc nghiệt dành cho cô nàng thanh mai trúc mã kia.

Sở Thác bỗng cảm thấy mình thật thừa thãi. Cô thấy mệt mỏi và vô vị vô cùng. Kỷ Hoài Xuyên ban đầu tìm cô để diễn kịch, nhưng giờ cô thấy vở kịch này có lẽ nên kết thúc được rồi. Cô vốn chẳng phải hạng người thích tự chuốc lấy bực bội vào thân.

Kỷ Hoài Xuyên nhíu mày bảo Hứa Miểu sang chỗ khác ngồi, nhưng cô ta lại giả vờ đáng thương: "Sao thế ạ… Em ngồi đây có làm sao đâu? Hay là chị Sở không vui ạ?"

Sở Thác thản nhiên ngồi xuống, nở nụ cười rạng rỡ: "Làm gì có chuyện đó. Em cứ ngồi tự nhiên đi."

Dù sao người đàn ông này, tôi cũng chẳng định giữ nữa, cô thầm nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!