Sở Thác cúp máy, trong đầu hiện lên ý định đặt khách sạn. Cô không muốn về nhà, càng không muốn chạm mặt "tên đàn ông xấu xa" Kỷ Hoài Xuyên. Nhưng ngặt nỗi sáng nay đi vội quá, chẳng mang theo thứ gì, ở khách sạn cũng bất tiện. Nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi cho Dụ Tiểu Ninh: "Ninh Ninh, đang ở đâu thế?"
"Sở Sở! Cuối cùng cậu cũng gọi cho tớ! Lần trước hẹn mãi mà cậu cứ bảo bận suốt! Nhớ cậu chết đi được!"
"Dừng dừng dừng, nói chuyện bình thường thôi, đừng làm nũng nữa. Cậu đang ở nhà một mình à?"
"Ừ, thầy Từ có lịch quay chương trình, vừa mới đi rồi."
"Tớ qua nhà cậu ở nhờ mấy hôm được không?"
"Được chứ!" Dụ Tiểu Ninh reo lên vui vẻ: "Cậu đang ở đâu? Tớ đến đón!"
Sở Thác bật cười trước sự nhiệt tình của bạn: "Tớ vừa tan làm. Cậu đến đón tớ á? Cậu lái xe có ổn không đấy?"
"Yên tâm đi, gửi định vị cho tớ, chờ tớ một lát."
Sở Thác tắt máy, tựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Điện thoại chốc chốc lại rung lên vì tin nhắn của Tiểu Ninh: "Tớ xuất phát rồi!", "Ái phi! Trẫm đến đây!", "Sở phi chuẩn bị tối nay thị tẩm nhé."
Sở Thác cười nhạt, nhắn lại một biểu tượng "hôn gió".
Ngoài ra còn có hai tin nhắn từ Đào Tri: "Hello, hello, đi công tác về chưa chị?", "Mai có tuyết rơi đấy, chị muốn đi xem tuyết không?"
Sở Thác trả lời ngắn gọn: "Chị không có thời gian đâu."
Cậu chàng vẫn kiên nhẫn: "Vậy em đợi chị nhé, được không ạ?" Lần này cô quyết định không trả lời nữa.
Hai mươi phút sau, Dụ Tiểu Ninh gọi đến với giọng ngọt xớt: "Sở Sở, tớ đang ở dưới rồi này."
Sở Thác lấy một nắm kẹo từ hộp đồ ăn vặt trên bàn, tạm thời ném "tên đàn ông xấu xa" ra sau đầu, xách túi đi xuống lầu. Chiếc xe màu trắng đậu sẵn bên ngoài, Tiểu Ninh hạ kính xe vẫy tay: "Sở phi!"
Sở Thác bước tới, mở cửa ngồi vào ghế phụ và đưa kẹo cho bạn: "Hoàng thượng, mời dùng kẹo."
Tiểu Ninh vui vẻ bóc kẹo ăn rồi mới nổ máy: "Lúc nãy Dao Dao gọi cho tớ, hỏi cậu có qua chỗ tớ không đấy."
"Thế à? Cậu ấy bận yêu đương mà vẫn nhớ đến tớ cơ à?"
"Ừ, nghe nói cậu qua nhà tớ ở nhờ, sợ cậu không có quần áo thay nên đã gọi điện cho quản lý trung tâm thương mại, bảo họ gửi đồ đến nhà tớ rồi."
Sở Thác choáng váng trước độ chịu chơi của cô bạn thân: "Cậu ấy chẳng nói gì với tớ cả. Haiz… nếu tớ là đàn ông, tớ nhất định không nhường cậu ấy cho Tiểu Trần tổng đâu."
Tiểu Ninh cười khúc khích: "Đúng đúng, toàn là lũ đàn ông tồi."
"Thầy Từ nhà cậu cũng tồi à?"
Tiểu Ninh ấp úng: "À thì… anh ấy…"
"Thôi được rồi, đừng miễn cưỡng. Tớ biết trong lòng cậu, Thầy Từ là người đàn ông tốt nhất thế giới rồi."
Tiểu Ninh đỏ mặt: "Cũng không hẳn… Mà này, cậu sao thế? Cãi nhau với ông chồng hợp đồng à?"
Sở Thác vừa nghe nhắc đến đã thấy bực: "Đừng nhắc đến hắn nữa."
"Anh ta làm sao?"
"Tối qua anh ta…"
Sở Thác ấp úng, không biết phải kể thế nào. Chẳng lẽ lại bảo tối qua anh ta cưỡng hôn cô… lại còn cắn cô đau điếng? Thế thì mất mặt quá.
Cô hắng giọng: "Một lời khó nói hết… Thôi bỏ đi, tóm lại đàn ông đều là đồ tồi cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!