Chương 4: (Vô Đề)

"Kỷ tổng cứ yên tâm." Khi nói đến công việc, Sở Thác thu lại toàn bộ nét cười cợt, trở nên nghiêm túc và chững chạc.

Kỷ Hoài Xuyên không khỏi nhìn cô thêm vài lần. Hôm nay cô mặc một bộ vest xám nhạt, bên trong là áo sơ mi được cắt may khéo léo kết hợp cùng khăn lụa màu vàng nhạt. Mái tóc dài hơi uốn xoăn, trang điểm tinh tế động lòng người. Một vẻ đẹp chuyên nghiệp, giỏi giang nhưng vẫn tự nhiên, phóng khoáng. Người phụ nữ này, những lúc không nói dối, trông cũng rất đáng tin cậy.

Thư ký mở cửa phòng họp, Kỷ Hoài Xuyên khẽ gật đầu với Sở Thác rồi nghiêng người bước vào trước.

Chu Nguyên đến muộn hơn một chút. Sáng nay trước khi đi, Kỷ Hoài Xuyên đột xuất giao cho cậu chuẩn bị một tập tài liệu và dặn cậu chờ bên ngoài phòng họp, không cần vào trong.

Khi cậu đến nơi, trong phòng họp đang tranh luận gay gắt về vấn đề phân chia lợi ích trong các điều khoản hợp đồng. Chu Nguyên đứng ở cửa nghe ngóng một hồi thì bị cô thư ký nhỏ kéo qua tám chuyện: "Chị gái phiên dịch đi cùng Kỷ tổng đẹp quá đi mất… Vừa ngầu vừa khí chất, trông Kỷ tổng có vẻ quen biết chị ấy đấy?"

Chu Nguyên lườm cô bé một cái: "Không quen. Đang giờ làm việc, cấm tám chuyện." Cô thư ký nhỏ ngoan ngoãn im lặng.

Chu Nguyên ra hiệu cho cô bé đứng sang một bên, còn mình ngồi chờ ở vị trí gần cửa nhất. Tiếng tranh cãi bên trong ngày càng lớn, nhưng giọng Kỷ tổng vẫn bình thản, không nóng không lạnh, y hệt biểu cảm lạnh lùng ngàn năm bất biến của anh. Xen lẫn vào đó là giọng lai Pháp – Đức của người phụ trách khu vực Âu Mỹ bên đối tác, và còn… một giọng nữ nghe khá quen tai, chất giọng trầm ổn, logic rõ ràng, tư duy sắc bén.

Cậu ngẩn người: Giọng nói này… sao nghe quen thế nhỉ? Nhưng rõ ràng tối qua chat với vị "Sở tiểu thư" kia trên WeChat, cậu đâu có cảm giác cô ấy là người quen.

Điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Nguyên. Cậu giật mình hoàn hồn, làm theo chỉ thị trước đó, đẩy cửa bước vào phòng họp, đi đến bên cạnh Kỷ Hoài Xuyên, hạ giọng: "Kỷ tổng, tài liệu ngài cần đây ạ."

Giọng cậu không lớn nhưng đủ để cả phòng họp nghe thấy. Mấy người bên đối tác kín đáo nhìn nhau, thầm đoán già đoán non — Đúng lúc đàm phán căng thẳng nhất thì vị Kỷ thiếu gia này lại tung ra tài liệu gì đây?

Kỷ Hoài Xuyên làm như không thấy sự thay đổi sắc mặt của họ, chỉ nhàn nhạt gật đầu, thong thả mở túi hồ sơ, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay với những đường nét cơ bắp tuyệt đẹp: "Trước khi chốt lại các điều khoản cuối cùng, tôi muốn cho các vị xem một tài liệu để thể hiện thành ý hợp tác của tôi."

Thư ký của công ty Sao Mai nhanh chóng phát tài liệu xuống. Nhưng càng xem, sắc mặt mọi người càng trở nên khó coi: "Kỷ tổng, thế này là có ý gì?"

Sở Thác cũng nhận được một bản. Cô cúi đầu chăm chú đọc, môi mím chặt.

Ánh mắt Kỷ Hoài Xuyên lướt qua cô rồi dừng lại trên người Phó tổng Vương và Phó tổng Triệu – những người anh đã tiếp xúc trước đó. Nụ cười trên môi anh vừa kiềm chế lại vừa sắc bén: "Hai vị đã cất công dựng lên một cái bẫy, tôi đương nhiên phải phối hợp rồi. Đầu tiên để Vương tổng đàm phán trực diện với phong thái cứng rắn, quyết đoán nhằm gây áp lực lớn cho tôi. Sau đó lại để Triệu tổng mời tôi đi ăn, lời lẽ khẩn thiết, tạo ra cảm giác rằng quý công ty đang đấu đá nội bộ kịch liệt.

Nếu tôi giúp ngài xóa chữ "Phó" đi, tôi sẽ nhận được lợi ích khổng lồ — Là một thương nhân, tôi không thể không động lòng, thậm chí sẽ vui vẻ đồng ý những điều kiện không quá khắt khe mà Triệu tổng đưa ra để ký hợp đồng."

Giọng điệu anh nhẹ nhàng bâng quơ, như thể đã nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay, nhìn thấu tất cả, chỉ là cố tình đợi đến lúc này mới tung đòn chí mạng. Thực ra ai mà ngờ được, chỉ là buổi sáng nay lúc soi gương, anh bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: Mọi thứ quá thuận lợi, quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức giống một cái bẫy.

Sở Thác cũng đã nhanh chóng đọc xong tài liệu. Đoạn vừa rồi Kỷ Hoài Xuyên nói khá dài, tốc độ lại chậm. Cô ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của anh. Ánh mắt thâm trầm của anh hòa vào ánh nắng xanh nhạt nửa sáng nửa tối trong phòng họp, toát lên vẻ lạnh lùng, sạch sẽ, trầm ổn và ung dung.

Đợi anh dứt lời, cô lập tức bắt đầu phiên dịch, đồng thời bổ sung thêm những giải thích về các điểm đặc biệt trong tài liệu dành riêng cho người phụ trách khu vực Âu Mỹ. Lời lẽ trôi chảy, giọng điệu vững vàng, câu nào cũng gãi đúng chỗ ngứa và chọc trúng những điểm đáng ngờ: Cuộc đấu đá quyền lực trong nội bộ tập đoàn Sao Mai tuyệt đối không chỉ dừng lại ở cá nhân với cá nhân, mà còn là giữa thị trường Châu Á Thái Bình Dương và thị trường Âu Mỹ.

Lần này rõ ràng là mấy con cáo già ở thị trường trong nước vừa đào hố cho tập đoàn Kỷ thị, vừa đào hố chôn luôn cả thị trường Âu Mỹ.

Kỷ Hoài Xuyên có lẽ nghe hiểu được tiếng Pháp và tiếng Đức, anh nhìn Sở Thác khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên sự tán thưởng và khẳng định kín đáo — Sau khi vạch trần chuyện này, anh không tiện nói quá nhiều, cần có người khác thay anh nói rõ. Những gì anh nói là nửa thật nửa giả, nếu ngay cả phiên dịch viên cũng có thể phân tích lợi hại rõ ràng như vậy thì mọi chuyện càng có vẻ chân thực hơn.

Cuộc đàm phán kết thúc sớm hơn dự kiến. Người phụ trách khu vực Âu Mỹ của đối tác thay đổi thái độ đột ngột, cực kỳ cứng rắn yêu cầu được sắp xếp lại lịch đàm phán riêng với tập đoàn Kỷ thị.

Sở Thác rời phòng họp trước, vừa ngẩng đầu đã thấy người quen cũ, liền chào hỏi: "Hello, trợ lý Chu."

Chu Nguyên nhìn thấy cô thì cười khổ: "Sở tiểu thư, sao lúc chat trên WeChat cô không nói cho tôi biết người phiên dịch hôm nay là cô thế?"

Sở Thác cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh: "Anh cũng có hỏi đâu."

Chu Nguyên: "… Cũng phải. Mấy nay tôi bận quá nên quên béng mất."

Kỷ Hoài Xuyên cũng bước ra khỏi phòng họp, đi thẳng tới chỗ họ, gật đầu với Chu Nguyên trước: "Cậu đi làm việc với tổng trợ lý bên kia, lấy mấy bản tài liệu về đây."

Chu Nguyên vâng một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn sang Sở Thác. Con người anh dường như rất keo kiệt nụ cười, đến cả biểu cảm cũng rất ít thay đổi, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Hôm nay Sở tiểu thư làm rất tốt."

Sở Thác được khen cũng chẳng thèm khiêm tốn, cười rạng rỡ: "Cảm ơn."

Kỷ Hoài Xuyên sững lại trước nụ cười của cô, bỗng nhiên không biết nên nói gì tiếp: "Lát nữa tôi sẽ bảo Tiểu Mạt mời cô đi ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!