Chương 38: (Vô Đề)

Kỷ Hoài Xuyên nấu cơm xong nhưng chính anh lại chẳng ăn được bao nhiêu. Anh chỉ gắp vài miếng lấy lệ rồi đứng dậy: "Tôi còn chút việc, về thư phòng trước đây."

Sở Thác "à" một tiếng, cũng không gọi anh lại. Nhìn bàn thức ăn đầy ắp hầu như chưa được động đến, cô thầm đưa ra kết luận: Anh ta đang trốn tránh mình.

Tại sao anh lại trốn cô? Cô đoán chắc chắn là vì tấm ảnh cậu thiếu niên khóc nhè tối qua. Biết đâu chừng lúc anh quay về phòng, mắt anh vẫn còn đỏ hoe cũng nên. Lúc cô vừa mở mắt ra, chẳng phải thấy vành tai anh đỏ bừng và anh đang ở rất gần cô đó sao?

"Haiz, việc gì phải thế chứ. Đúng là đồ sĩ diện."

Sở Thác tiếc rẻ nhìn bàn thức ăn, quyết định ăn cho hết rồi mới lên thư phòng tìm Kỷ Hoài Xuyên để nói chuyện hẳn hoi một lần.

Trong lúc đó, Kỷ Hoài Xuyên đang ở thư phòng nhận điện thoại của Trần Dự Thương.

"Kỷ tổng, xin lỗi anh, dự án thu mua lần này chúng ta thất bại rồi. Trách nhiệm chính là ở tôi."

"Nói xem chuyện là thế nào."

Trần Dự Thương do dự một lát: "Thời tiểu thư rất kiên trì, tôi… Xin lỗi Kỷ tổng, vì vấn đề cá nhân của tôi mà ảnh hưởng đến công việc. Tôi đang viết đơn xin từ chức. Vô cùng xin lỗi anh."

Kỷ Hoài Xuyên nhướng mày. Đáng lẽ anh phải khiển trách vài câu, nhưng có lẽ vì mấy ngày qua bản thân cũng đang rơi vào lưới tình nên anh bỗng thấy đồng cảm: "Cậu nghĩ cô ấy sẽ vui khi khiến cậu mất việc sao, dù cho cô ấy có giành được dự án đó đi chăng nữa?"

"… Dạ?"

"Dự Thương, cậu hãy hỏi cô ấy xem, điều cô ấy thực sự muốn là gì."

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn Kỷ tổng. Ngày mai gặp anh ở công ty."

Cúp máy, Kỷ Hoài Xuyên đứng bên cửa sổ thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Sở Thác bưng một ly sữa ấm bước vào, nở nụ cười rạng rỡ: "Lúc nãy anh ăn ít quá, không hợp khẩu vị sao?"

Kỷ Hoài Xuyên trầm giọng cảm ơn: "Cũng ổn, tôi không thấy đói lắm."

Anh mở máy tính ra, giả vờ như đang bận rộn xử lý công việc, nhưng Sở Thác không hề có ý định rời đi. Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hai tay gối lên cằm, ngón tay nghịch ngợm gõ nhẹ lên cuốn lịch để bàn của anh. Nhìn đôi bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô ngay sát cạnh, Kỷ Hoài Xuyên chỉ muốn nắm chặt lấy nó trong lòng bàn tay mình.

"Em… em về phòng trước đi, tôi cần xử lý một số văn kiện." Có cô ở đây, anh chẳng thể tập trung làm được gì cả.

Sở Thác ngồi thẳng dậy: "Tôi không quấy rầy anh đâu. Nhưng mà… anh đừng có trốn tránh tôi nữa. Kỷ Hoài Xuyên, tôi biết hết rồi, anh thật sự không cần phải lẩn tránh hay ngại ngùng với tôi đâu."

Kỷ Hoài Xuyên sững sờ, một sợi dây trong đầu anh như vừa rung lên bần bật: Cô ấy biết hết rồi… Cô ấy thực sự biết mình định hôn trộm cô ấy!

Thấy vẻ mặt sững sờ của anh, Sở Thác lại tưởng mình đoán đúng tim đen của kẻ sĩ diện. Cô khẽ thở dài: "Thật sự không cần thiết đâu, chúng ta quen nhau lâu thế rồi, anh cũng chỉ là… nhất thời cảm xúc mất kiểm soát thôi mà."

"…"

"Hay là, tôi coi như không biết chuyện đó nhé?"

Kỷ Hoài Xuyên rủ mắt. Cô ấy thật sự rất thích mình… thích đến mức sẵn sàng giả vờ như không biết để giữ thể diện cho mình. Vậy thì… Anh mím môi, quyết định thừa nhận chuyện tối qua: "Em không cần phải làm như không biết đâu, là anh… anh không nên làm thế…"

Sở Thác bật cười vì vẻ ấp úng của anh: "Tôi thực sự không thấy gì đâu mà… Haiz, chẳng qua chỉ là nhìn thấy tấm ảnh hồi nhỏ anh khóc nhè thôi. Tôi biết đàn ông các anh ai cũng coi trọng thể diện, nhưng tôi thề là tôi không hề khinh thường anh đâu. Anh đừng có tự dằn vặt mình mãi như thế."

"… Em nói "biết hết rồi" là chuyện này sao?"

Sở Thác bất đắc dĩ nắm lấy ống tay áo anh, lắc lắc: "Đúng thế. Thôi, tôi nói xong rồi đấy, anh đừng có suy nghĩ lung tung rồi trốn tránh tôi nữa. Xong việc sớm rồi về phòng nghỉ ngơi đi."

Kỷ Hoài Xuyên: "…"

Tội nghiệp anh cả ngày trời tâm thần bất định, lo lắng đến héo hon cả người, hóa ra cô nàng này chẳng biết gì về nụ hôn hụt kia cả!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!