Chương 37: (Vô Đề)

"…"

Đám con gái xung quanh cười rộ lên thành một tràng. Có lẽ họ đã đoán ra hai người không phải anh em mà chỉ là một cặp đôi đang hờn dỗi, bèn hò reo: "Hôn cái nữa đi! Trăm năm hạnh phúc nhé!"

Kỷ Hoài Xuyên khẽ gật đầu chào họ, rồi nắm tay kéo Sở Thác ra khỏi đám đông.

"Anh…" Sở Thác bị trêu đến mức vành tai nóng bừng. Cô xoa xoa d** tai, hơi phụng phịu: "Anh làm cái gì thế hả, Kỷ Hoài Xuyên!"

Anh nhếch môi cười nhạt: "Em lại đi lừa người ta. Đây là hình phạt."

"Phạt…" Phạt cái con khỉ ấy!

Dứt lời, người đàn ông sải bước dài đi thẳng về phía trước. Sở Thác phải lạch bạch chạy đuổi theo anh dưới ánh trăng: "Kỷ Hoài Xuyên! Anh đây là quan báo tư thù! Đứng lại nói cho rõ ràng xem nào!"

Anh không dừng lại, nhưng lặng lẽ đi chậm lại một chút để đợi cô, rồi lại cố tình không để cô đuổi kịp hẳn. Dưới ánh trăng sáng tỏ, anh khẽ chạm vào khóe môi mình. Miếng quýt lúc nãy thật sự rất ngọt. Mà cô… cũng rất ngọt.

Về đến phòng, Sở Thác kéo hai chiếc ghế lại, nghiêm túc tuyên bố: "Kỷ Hoài Xuyên, quá tam ba bận, lần sau anh không được làm thế nữa đâu nhé."

Kỷ Hoài Xuyên nhướng mày: "Ồ, vậy còn ảnh cơ bụng thì sao? Định bao giờ chụp cho tôi đây?"

Sở Thác: "…"

"Cho tôi xem nào."

"… Không có! Tôi nói đùa đấy!"

Kỷ Hoài Xuyên liếc cô một cái: "Em nghĩ tôi sẽ tin chắc?" Anh hạ thấp giọng, khẽ cười: "Em trộm chụp ảnh tôi rồi đúng không?"

"… Không phải chụp lén!" Để tránh bị coi là kẻ b**n th**, Sở Thác đành thú nhận: "Hôm đó thấy anh đang tập luyện, tôi định qua gọi anh ăn sáng, thế là tiện tay… chỉ là tiện tay chụp một tấm thôi mà."

Anh chìa tay ra: "Đưa tôi xem."

"Không được!"

"Vậy thì chuyện tối nay coi như xóa bỏ, chúng ta hòa nhau."

Sở Thác chột dạ, nhưng vẫn thấy mình bị thiệt thòi. Cô ngồi bệt xuống sàn thu dọn hành lý, lầm bầm: "Hòa cái gì mà hòa…"

Kỷ Hoài Xuyên thong thả cởi áo khoác, rồi đến áo len, bắt đầu cởi từng chiếc khuy áo sơ mi: "Có muốn chụp thêm tấm nữa không?"

Sở Thác vô thức ngẩng lên nhìn, rồi đỏ mặt vơ lấy cái gối trên giường ném thẳng vào người anh: "Đồ b**n th**!"

Người đàn ông cười đầy sảng khoái, đón lấy chiếc gối rồi thong dong bước vào phòng tắm.

Lát sau, Kỷ Hoài Xuyên tắm xong bước ra, thấy cô đang nằm bò trên giường, đôi chân trắng ngần co duỗi trong không trung. Cô đang mải mê xem lại những ghi chép và ảnh cũ thời trung học của anh.

Anh ngồi xuống cạnh giường: "Còn xem gì thế?"

Sở Thác ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ: "Anh chưa nghe câu này à? Nếu em thật sự thích một người, em sẽ thấy nuối tiếc vì đã không thể tham gia vào quá khứ của người đó. Những khoảnh khắc em vắng mặt, em đều muốn từng chút một tìm hiểu lại."

Kỷ Hoài Xuyên sững sờ: "Em… cũng muốn vậy sao?"

Sở Thác gật đầu nghiêm túc: "Tất nhiên rồi. Lừa anh đấy!"

Kỷ Hoài Xuyên: "…" Anh thừa biết cô không hề lừa mình. Ánh mắt cô nhìn những tấm ảnh đó quá đỗi chân thành.

Khi lật đến một tấm ảnh cũ đã ố vàng rơi ra từ album, Kỷ Hoài Xuyên định lấy lại nhưng Sở Thác đã nhanh tay cầm lên. Nụ cười trên môi cô chợt tắt ngấm. Trong ảnh, cậu thiếu niên nhỏ bé đang khóc.

"Em xin lỗi." Cô lí nhí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!