Không lâu sau, Hứa Miểu bưng một đĩa bánh quy nhỏ ra: "Anh Kỷ, em mới học nướng bánh đó, có phải rất giỏi không?"
Kỷ Hoài Xuyên chỉ khẽ gật đầu, không hề đáp lời.
"Anh Kỷ, lâu rồi anh không tới nhà em, anh không thấy nhớ…"
"Hứa Miểu," ngay cả dì Từ cũng không nghe nổi nữa, bà phải cắt ngang lời con gái mình, "Hoài Xuyên đang bàn chuyện làm ăn với bố con, con đừng quậy nữa."
Cô nàng cắn môi, đôi má tròn trịa ửng hồng, hậm hực liếc nhìn Kỷ Hoài Xuyên một cái rồi mới xách váy chạy lên lầu.
"Để hai đứa chê cười rồi. Con bé này tính tình vẫn còn trẻ con lắm."
Sở Thác mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng chẳng có ý định nói lời thông cảm cho qua chuyện, cô chỉ cười như không cười buông một câu: "Thế ạ."
Dì Từ khựng lại, bà không ngờ cô gái có vẻ ngoài điềm mỹ này nói chuyện lại "trong bông có kim", không phải là kiểu người hiền lành dễ bị bắt nạt.
Đến bữa trưa, Hứa Miểu thay một bộ đồ ngủ tai thỏ dễ thương bước xuống lầu. Cô nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài Xuyên, mỉm cười ngọt ngào: "Anh Kỷ, bộ đồ ngủ anh từng tặng cho em, em rất thích!"
Nụ cười trên môi Sở Thác nhạt đi. Ngay cả chính cô cũng không nhận ra một cảm giác bực bội đang len lỏi vào tâm trí mình — cho dù lúc này Kỷ Hoài Xuyên và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thì anh cũng là người của cô, cái cô nhóc này dựa vào đâu mà dám nói năng như thế?
Kỷ Hoài Xuyên cũng khẽ nhíu mày, anh không đáp lại lời cô ta mà chỉ tự nhiên gắp một con tôm vào bát Sở Thác.
Sở Thác bỗng thấy lòng đầy lửa giận, cô quyết định sẽ "đấu" tới cùng với Hứa Miểu. Cô quay sang kéo ống tay áo Kỷ Hoài Xuyên, hạ thấp giọng nũng nịu: "Em không muốn bóc vỏ tôm đâu… anh bóc cho em đi… Kỷ Hoài Xuyên…"
Âm cuối của cô kéo dài, mang theo vẻ làm nũng rõ rệt. Dù biết cô chỉ đang diễn kịch, nhưng tim anh vẫn vô thức lỡ một nhịp: "Ừ, để anh."
Sở Thác cười híp mí: "Yêu anh nhất luôn đó, đại bảo bối."
Kỷ Hoài Xuyên không nhịn được mà mỉm cười. Anh biết rõ đây là câu cửa miệng của cô, nhưng rơi vào tai người khác chắc chắn sẽ thấy vô cùng thân mật. Quả nhiên, Hứa Miểu bực dọc buông mạnh đũa: "Canh này mặn quá đi mất!"
Dì Từ không vui nhíu mày: "Mặn thì đổi bát khác."
Bị mẹ mắng, Hứa Miểu mới chịu yên lặng ăn hết bữa cơm. Lúc tiễn khách, cô ta vẫn cố vớt vát: "Anh Kỷ, nhà anh lâu không có ai ở chắc bừa bộn lắm. Tối nay anh có muốn ở lại nhà em không, phòng khách của anh vẫn còn…"
"Không cần đâu," Kỷ Hoài Xuyên thản nhiên cắt ngang, "Tôi ở cùng vợ mình, không tiện lắm."
Hứa Miểu ngây người nhìn anh, nước mắt bắt đầu rưng rưng: "… Anh Kỷ."
Dì Từ kéo con gái lại, tiễn hai người ra cửa: "Hoài Xuyên, sau này rảnh nhớ ghé nhà chơi nhiều hơn nhé."
Kỷ Hoài Xuyên đáp lễ: "Cảm ơn dì. Khi nào tụi con tổ chức tiệc cưới bù, chắc chắn sẽ mời bác, dì và Hứa Miểu cùng tới dự."
Ra đến đầu đường, Sở Thác lập tức rút tay mình ra khỏi túi áo khoác của anh, cười tủm tỉm hỏi: "Thực ra em thấy Hứa tiểu thư cũng xinh xắn đấy chứ, sao anh lại nỡ tuyệt tình với cô ấy như vậy?"
Kỷ Hoài Xuyên ngẩn ra: "Hả?"
Sở Thác cũng nhận ra mình đang có chút "giận cá chém thớt". Cô vốn không thích những cô nàng giả vờ yếu đuối nhưng đầy tâm cơ, cô liếc anh một cái: "Thì em hỏi thế thôi. Chẳng phải Hứa Miểu đúng chuẩn kiểu con gái đáng yêu mà con trai hay thích sao?"
Kỷ Hoài Xuyên nhìn sâu vào mắt cô, đôi mày khẽ nhíu lại: "Anh không thích cô ấy. Trước đây dì Từ và mẹ anh là bạn, sau khi bố mẹ anh ly hôn và mẹ anh ra nước ngoài, dì Từ đã chăm sóc anh rất nhiều. Cô ấy gọi anh là anh trai nhưng anh chưa bao giờ đáp lại. Anh không thích kiểu con gái như thế."
Nói đến đây, giọng anh bỗng nhẹ nhõm hẳn. Anh nhận ra cô đang ghen, và niềm vui thầm kín bắt đầu lan tỏa.
Tối hôm đó, họ cùng nhau ra bờ sông xem pháo hoa. Giữa dòng người đông đúc, Kỷ Hoài Xuyên nắm lấy cổ tay cô dẫn đi: "Người đông lắm, đi sát anh kẻo lạc."
Sở Thác nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, hào hứng kéo tay anh: "Đẹp quá anh ơi!"
"Ừ, đẹp lắm." Nhưng ánh mắt anh lại chỉ dừng trên gương mặt cô.
"Ở đây nhiều người cầu nguyện lắm, nghe nói linh lắm đấy, em muốn thử không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!