Anh thong thả cử động, những đầu ngón tay thon dài, sạch sẽ khéo léo chỉnh lại từng nếp gấp trên chiếc khăn quàng cổ cho cô. Mùi hương gỗ tuyết tùng thanh khiết tỏa ra theo gió, mang theo vẻ thâm trầm nhưng đầy dịu dàng.
Sở Thác không tự nhiên cúi đầu: "À… Hình như cũng hơi lạnh thật. Cảm… cảm ơn anh."
Kỷ Hoài Xuyên khẽ nhếch môi cười khi thấy mặt cô đỏ lên. Đối diện với vẻ đẹp trai cực phẩm này, cô thầm nghĩ anh đừng nên dịu dàng quá như vậy, vì cô bắt đầu thấy… khụ khụ, bắt đầu thấy "đỡ không nổi" rồi.
Chu Nguyên làm việc rất năng nổ và chuyên nghiệp. Đăng ký, xếp hàng, làm kiểm tra, lấy kết quả, tất cả đều được thu xếp ổn thỏa chỉ trong một giờ. Bác sĩ kết luận không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.
Sở Thác mỉm cười nhìn Kỷ Hoài Xuyên: "Anh xem, tôi đã bảo là không sao mà."
Nhân lúc Chu Nguyên đi lấy thuốc, Kỷ Hoài Xuyên bỗng nhiên trưng ra bộ mặt thản nhiên, dang rộng hai tay: "Muốn bế một cái."
Mặt Sở Thác đỏ bừng, cô không nhịn được mà đánh anh một cái: "Sao anh lại hư hỏng thế hả!"
Kỷ Hoài Xuyên cười đầy mãn nguyện. Anh thích nhìn bộ dạng đỏ mặt của cô, hóa ra cô cũng biết vì anh mà bối rối.
Sở Thác vừa thẹn vừa giận định bước đi thì Chu Nguyên đẩy chiếc xe lăn đuổi theo: "Kỷ tổng, bác sĩ nói nếu đi lại không tiện thì có thể ngồi xe lăn ạ."
"Tốt quá! Cảm ơn anh nhé Chu Nguyên!" Sở Thác mừng rỡ. Cuối cùng cô cũng không cần phải phụ thuộc vào tên "hỗn đản" Kỷ Hoài Xuyên này nữa!
Kỷ Hoài Xuyên liếc nhìn Chu Nguyên bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Chu Nguyên: "…" Hình như mình lại làm sai chuyện gì rồi thì phải…
Sở Thác thúc giục Kỷ Hoài Xuyên mau đi: "Tiểu Viễn chưa xuất viện, nếu thằng bé thấy tôi thế này sẽ lo lắng lắm, tôi muốn nhanh chóng về…"
Lời cô chưa dứt, từ xa đã vang lên một tiếng gọi: "Sở Sở!"
Sở Thác: "…" Đúng là ghét của nào trời trao của nấy!
Cô gian nan nặn ra một nụ cười: "Bố. Buổi sáng tốt lành ạ."
Sở Bác Văn nhìn chiếc xe lăn, cau mày: "Con làm sao thế này?"
"Con trượt chân trong phòng tắm ạ."
"Trượt chân?" Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của bố, Sở Thác điên cuồng gật đầu: "Bố, con còn có việc, tụi con đi trước đây."
"Khoan đã." Sở Bác Văn không cho cô đi. Ông nhìn Kỷ Hoài Xuyên định nói gì đó, nhưng ánh mắt bỗng dừng lại ở Chu Nguyên. Ngay lập tức, ông nở nụ cười nhiệt tình: "Chu trợ lý! Sao cậu cũng ở đây thế này?"
Chu Nguyên cười đáp: "Bác quá khách sáo rồi. Kỷ tổng… khụ khụ, tôi vừa khéo có việc ở đây."
Sở Thác: "…" Xong đời rồi, phen này tan tành thật rồi.
Sở Bác Văn vốn là kẻ lõi đời, ông đã sớm nghi ngờ con gái tìm người về diễn kịch để qua mắt gia đình. Hơn nữa, nhìn Kỷ Hoài Xuyên cũng chẳng giống một gã nghèo kiết xác chút nào… Ông càng nghĩ càng thấy lạ. Tập đoàn Kỷ Thị – tân quý hàng đầu của thành phố Vân Thương năm nay cũng họ Kỷ… Sếp tổng bên đó tên là gì ấy nhỉ…
"Bố, con đi trước nhé, hôm nào nói chuyện sau!"
Nhân lúc bố đang ngẩn người, Sở Thác điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Kỷ Hoài Xuyên chuồn lẹ. Anh lại tỏ vẻ thong dong tự tại, gật đầu với Sở Bác Văn: "Nhạc phụ đại nhân, hẹn gặp lại bố vào một ngày gần nhất."
Nhạc… nhạc phụ đại nhân?
Sở Bác Văn còn đang mải nhớ tên sếp nhỏ nhà Kỷ Thị, nghe thấy xưng hô này mới tò mò ngẩng đầu lên thì con gái và chàng trai kia đã đi xa rồi. Chu Nguyên vẫn đứng đó, cười tít mắt: "Khoản đầu tư trước đây vào quý công ty, tình hình tiến triển thế nào rồi ạ?"
"À chuyện đó! Để tôi báo cáo cụ thể với cậu!" Sở Bác Văn thầm nghĩ: Cái con bé chết tiệt kia, cứ đợi đấy cho bố!
Về đến nhà, Sở Thác nằm vật ra sofa than ngắn thở dài: "Bố tôi là cáo già đấy, tôi thấy chúng mình lộ tẩy rồi."
Sự việc diễn ra quá nhanh và quá nguy hiểm, bao nhiêu công sức cô diễn kịch bấy lâu nay coi như đổ sông đổ biển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!