Chương 33: (Vô Đề)

Sở Thác vẫn còn đang đau lắm, cổ chân lúc nãy bị va đập mạnh khiến cô không nhịn được mà hít một hơi lạnh: "Chỉ là… chỉ uống có một chút thôi mà, đã say đâu. Anh trai ơi, sao anh lại quản em kỹ thế?"

Kỷ Hoài Xuyên: "…"

Cô quả nhiên là say thật rồi. Chỉ khi say, cô mới có thể dùng tông giọng mềm mại, nũng nịu gọi anh là "anh trai" giống như lần trước. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu: "Đau chỗ nào?"

"Đau ở cổ chân." Sở Thác cắn môi, hốc mắt hơi đỏ lên. Trong đôi mắt ướt át của cô phản chiếu hình bóng của anh: "Nhưng em không muốn đi bác sĩ đâu."

Kỷ Hoài Xuyên đưa tay che mắt cô lại, nói giọng cứng nhắc: "Đừng có nhìn tôi như thế. Em… đợi chút, tôi đi lấy hộp y tế."

Anh cũng không biết là mình bị tiếng "anh trai" kia làm rối loạn tâm trí, hay bị ánh mắt của cô làm cho hoảng hốt. Vừa ra khỏi phòng, anh như trút được gánh nặng mà thở phào một tiếng. Anh tìm hộp sơ cứu, đứng ngoài cửa hít thở sâu vài cái rồi mới bước vào lại.

Khổ nỗi… cô vẫn chưa mặc quần áo tử tế.

Kỷ Hoài Xuyên đặt hộp y tế sang một bên, tìm từ trong tủ một bộ đồ ngủ sạch sẽ đặt ở đầu giường: "Em thay đồ trước đi."

Sở Thác nhìn anh, đôi mắt sương mù bao phủ, mãi một lúc sau mới đáp: "Được rồi."

Kỷ Hoài Xuyên quay người đi, lúi húi tìm lọ dầu thuốc trong hộp. Căn phòng im ắng đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt thay quần áo ở phía sau. Trong không gian tĩnh lặng này, những âm thanh ấy cứ thế lọt vào tai anh, khiến anh không tự chủ được mà nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy, yết hầu khẽ chuyển động.

May mà tiếng động ấy nhanh chóng dừng lại.

"Xong chưa?" "Ừm."

Giọng Sở Thác mềm nhũn, kéo dài âm cuối đầy mệt mỏi: "Chân trái em đau quá."

Bàn tay Kỷ Hoài Xuyên khẽ siết lại, anh cẩn thận vén một góc chăn, kéo ống quần ngủ của cô lên. Cổ chân cô đã sưng đỏ, xem ra cú ngã lúc nãy khá nặng. Anh lấy bông tẩm cồn lau sơ qua, sau đó đổ dầu thuốc ra tay: "Ráng nhịn chút. Có vết máu bầm, phải xoa cho tan ra thì mới nhanh khỏi, sẽ hơi đau đấy."

Cổ chân cô gái nhỏ trắng nõn, thanh mảnh, từng tấc da thịt đều mịn màng như tuyết. Anh hơi lóng ngóng, nhẹ nhàng chạm vào rồi bắt đầu xoa bóp chậm rãi.

"… Đau!"

Động tác của Kỷ Hoài Xuyên khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Sở Thác đang cắn chặt góc chăn, đôi mắt rưng rưng như một đứa trẻ: "Đau quá, em không làm nữa đâu…"

"Đừng nhìn tôi như thế. Cũng đừng có… gọi như vậy nữa." Kỷ Hoài Xuyên cắt ngang lời cô bằng giọng cứng nhắc: "Ngoan nào."

Trái tim anh bị cô làm cho xao động không yên, anh phải dùng lý trí ép bản thân tập trung vào đôi tay. Sau hơn mười phút xoa bóp, cuối cùng anh cũng dừng lại, kéo ống quần cô xuống. Ánh mắt vô tình chạm vào làn da trắng mịn của cô, anh sững lại một giây rồi vội vàng đứng dậy: "Tôi đi cất hộp y tế."

Sở Thác nước mắt lưng tròng gật đầu. Cơn say vốn còn sót lại vài phần giờ đã bị "cổ hình" vừa rồi làm cho tỉnh táo hẳn. Cô lau nước mắt, nghiêm túc hạ quyết tâm: từ nay về sau tuyệt đối không bao giờ chạm vào rượu nữa.

Một lúc lâu sau Kỷ Hoài Xuyên mới quay lại. Trên người anh mang theo hơi nước mát lạnh, có vẻ như anh vừa đi tắm. Sở Thác đã thiu thiu ngủ, nghe tiếng động liền hé mắt, theo bản năng tựa vào lòng anh làm nũng: "Lúc nãy anh hung dữ quá. Em đau muốn chết đi được."

Cô dường như chẳng hề hay biết câu nói của mình có bao nhiêu hàm ý khác, cũng chẳng biết trong đêm khuya thanh vắng, nam nữ ở chung một phòng mà cô lại dám… dựa dẫm vào lòng anh như thế?

Kỷ Hoài Xuyên bị cô trêu chọc cả đêm, vừa mới dội nước lạnh để tìm lại sự bình tĩnh thì lại bị cô phá hỏng. Anh lờ mờ nhận ra bản thân có gì đó không ổn, bèn đẩy nhẹ cô ra: "Em xích ra kia một chút đi."

Sở Thác theo thói quen túm lấy cổ áo anh: "… Không đấy…" Kỷ Hoài Xuyên hạ thấp giọng: "Ngoan, nghe lời đi được không?"

Cô lại rúc sâu vào lòng anh hơn. Dù buồn ngủ rũ mắt nhưng vẫn lẩm bẩm: "Tối nay anh làm em sợ, vậy mà anh chẳng thèm quan tâm gì đến em cả."

Kỷ Hoài Xuyên sững lại. Lúc anh xin lỗi, cô cười bảo không sao… nhưng hóa ra sâu trong lòng, cô vẫn để bụng chuyện đó. Anh do dự một chút rồi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô: "Xin lỗi em. Sau này chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa, đừng sợ."

Sở Thác cựa quậy tìm tư thế thoải mái. Cái "lò sưởi hình người" này thật dễ chịu, tay chân cô vốn hay bị lạnh, mà thường ngày Kỷ Hoài Xuyên lại đứng đắn đến mức bảo thủ. Tối nay thấy anh có vẻ hối lỗi nên cô được đà lấn tới, bàn tay tinh nghịch bắt đầu trượt từ vai anh xuống… rồi đến lưng… rồi đến eo: "Đừng có nói xin lỗi suông. Cho em sờ một chút thì em mới tha thứ."

Cái thân hình mà cô thầm ngưỡng mộ bấy lâu, những múi cơ bắp săn chắc này… được "mục sở thị" bằng tay thế này quả thực không tệ chút nào.

Mất vài giây Kỷ Hoài Xuyên mới định thần lại được. Người này rõ ràng là một "nữ lưu manh" chính hiệu! Anh nắm chặt tay cô: "Đừng nghịch nữa!"

Sở Thác khựng lại. Lý trí bảo cô nên dừng tay nhưng hơi men vẫn còn làm cô mụ mị. Cô ngừng động tác nhưng không rút tay về ngay mà đặt trên đùi anh, rồi lại rúc vào ngực anh. Kỷ Hoài Xuyên né không kịp, cảm nhận được một sự thay đổi đầy xấu hổ dưới cơ thể. Nhiệt độ từ bên trong bốc lên khiến mặt anh nóng bừng: "Tôi… tôi, chuyện này…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!