Đào Tri hoàn toàn mất kiên nhẫn, tung một cú đấm ngay ngực gã vest xám: "Mày còn dám nói láo à?"
Động tác của cậu quá mạnh khiến quản gia và bảo vệ nhà họ Hứa lập tức chạy tới. Gã đeo cà vạt xám nhanh chóng bị áp giải đi. Lúc này, Đào Tri mới thu lại vẻ lạnh lùng, quay sang nở nụ cười lười biếng với Sở Thác: "Đã lâu không gặp, chị Sở Sở."
Nếu không phải vừa tận mắt chứng kiến bộ dạng ra tay quyết đoán, tàn nhẫn của cậu, Sở Thác chắc vẫn sẽ tin rằng chàng trai này là một chú cừu non ngoan ngoãn… Nhưng giờ xem ra, đây rõ ràng là một con sói đội lốt cừu thì đúng hơn.
Cô thở phào nhẹ nhõm, quên cả việc hỏi tại sao cậu lại có mặt ở đây, chỉ lo lắng nhìn tay cậu: "Tay em không sao chứ?"
Đào Tri lắc đầu, vết xước nhẹ trên da với cậu chẳng thấm tháp gì. Thấy cô áy náy, cậu nheo mắt cười đầy ẩn ý: "Vậy, chị đưa em đi khám nhé?"
Cách đó không xa, Kỷ Hoài Xuyên đang đứng trong góc nói chuyện với em gái Trình Mạt. Nghe thấy tiếng động lớn và mảnh thủy tinh vỡ, anh đưa mắt nhìn ra thì thấy chàng trai mình từng gặp ở trung tâm thương mại đang đứng trò chuyện thân mật với vợ mình. Đôi mày anh vô thức nhíu chặt lại.
Trình Mạt cũng tò mò nhìn theo, máu "hóng biến" lập tức nổi lên: "Anh này, ai thế kia? Ánh mắt cậu ta nhìn Sở Sở có vẻ không ổn lắm đâu nhé. Cứ như con sói đói nhìn thấy miếng mồi ngon vậy, mắt sáng rực lên kìa… Ái chà, em chỉ nói vui thế thôi, anh đừng có ghen đấy nhé?"
"Ghen?" Kỷ Hoài Xuyên cau mày. "Tại sao anh phải ghen?"
"Thật sự không ghen sao?"
Người đàn ông mặt lạnh như tiền, môi mỏng mím chặt, ánh mắt khóa chặt vào hai người đằng kia nhưng vẫn gằn từng chữ: "Tất nhiên là không." Sau đó, anh bồi thêm một câu: "Anh có thích cô ấy đâu, tại sao phải ghen chứ?"
Giọng anh bình thản không chút gợn sóng, nhưng chính sự bình thản quá mức ấy lại tố cáo tâm tư của anh. Trình Mạt nén cười, thầm nghĩ: Hay cho câu không thích! Không thích mà giờ anh vội vã chạy qua đó làm gì thế kia?
Đào Tri định rủ Sở Thác ra bờ sông đi dạo thì Kỷ Hoài Xuyên đã lù lù xuất hiện từ lúc nào. Sở Thác nhìn thấy anh thì bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng cũng có chút giận dỗi: Tất cả là tại anh, đưa người ta đến cái nơi quỷ quái này mà chẳng báo trước một tiếng, suýt chút nữa là mắc bẫy kẻ xấu rồi.
Kỷ Hoài Xuyên tiến lên một bước, vừa khéo che chắn cho cô ở phía sau. Thấy anh, nụ cười lười biếng của Đào Tri vụt tắt: "Kỷ tổng."
Đào Tri đã cho người điều tra và biết người đàn ông này là sếp lớn nhà họ Kỷ, thậm chí còn có tin đồn anh và Sở Thác đã kết hôn.
"Cảm ơn Đào thiếu gia đã giúp đỡ tối nay. Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước." Kỷ Hoài Xuyên lạnh lùng tuyên bố.
Đào Tri nhếch môi: "Kỷ tổng, tôi đang hỏi chị ấy chứ có hỏi anh đâu, anh trả lời thay làm gì?"
Kỷ Hoài Xuyên lờ cậu ta đi, cúi xuống nhìn Sở Thác, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy: "Em nói là mệt rồi mà, anh đưa em về nhà nhé?"
Sở Thác vốn là kẻ "nghiện giọng nói", cô chưa từng nghe anh nói chuyện dịu dàng đến mức lỗ tai muốn "mang thai" như thế này, bèn ngơ ngác gật đầu đồng ý. Cô vẫy tay chào Đào Tri: "Cảm ơn em nhé Đào Tri, hôm khác chị mời em ăn cơm."
Nhìn theo bóng lưng hai người, ánh mắt Đào Tri hiện rõ vẻ chiếm hữu: "Được thôi, hẹn gặp lại chị."
Trên xe, Kỷ Hoài Xuyên im lặng lái xe với tâm trạng rối bời giữa tức giận và áy náy. Mãi lúc sau anh mới thốt ra được một câu: "Xin lỗi em."
Sở Thác ngẩn người rồi nhanh chóng hiểu ra anh đang xin lỗi vì điều gì. Cô cười tít mắt: "Không sao, em tha thứ cho anh đấy! Đừng tự trách nữa, mình về nhà thôi anh."
Sự bao dung của cô khiến Kỷ Hoài Xuyên hơi bất ngờ. Về đến nhà, trời đã về khuya và rất lạnh. Anh vòng qua mở cửa xe cho cô, thấy cô run rẩy vì gió lạnh liền cởi áo khoác trùm lên vai cô, rồi tự nhiên ôm cô vào lòng dẫn vào nhà.
Vào trong nhà ấm áp, Sở Thác định cởi áo khoác ra thì bị anh ngăn lại: "Đừng cởi."
"Tại sao?"
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Chiếc áo vest rộng thùng thình khoác lên vai cô lại càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn, yểu điệu khiến anh không thể rời mắt. Anh thầm tự hỏi: Chẳng lẽ mình đã thích cô ấy thật rồi sao?
Cô liếc anh một cái rồi chạy biến lên lầu thay đồ. Khi xuống nhà, cái bụng cô lại phản chủ mà réo lên. Nghe tiếng động trong bếp, cô thấy Kỷ Hoài Xuyên đang đeo tạp dề bận rộn. Đây là lần thứ hai anh nấu cơm cho cô.
Ngồi ở phòng khách gặm dâu tây, Sở Thác thi thoảng lại lén nhìn bóng lưng cao lớn, vai rộng eo thon của anh mà thầm cảm thán: Dáng người đúng là cực phẩm.
Bị cô lén nhìn đến lần thứ ba, Kỷ Hoài Xuyên quay phắt lại: "Em nhìn cái gì đấy?"
Sở Thác đỏ mặt tía tai: "… Không, em có nhìn gì đâu!"
Khi món bò hầm khoai tây thơm phức được dọn ra, Sở Thác không tiếc lời khen ngợi: "Trời ơi, em lại một lần nữa gục ngã dưới cái tạp dề của anh rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!