Chương 31: (Vô Đề)

"Tôi đi mời rượu trước đã, lát nữa gặp sau."

Kỷ Hoài Xuyên khẽ gật đầu. Từ xa thấy Trình Mạt đang vẫy tay, anh liền bước nhanh tới: "Em đi một mình à?"

"Đúng thế. Đâu có được như anh, có đại mỹ nhân đi cùng. Anh này, có phải anh đang thấy mình quá hạnh phúc không?"

Kỷ Hoài Xuyên không thèm đáp lại lời trêu chọc của em gái: "Mọi người đừng có uống rượu đấy. Anh có chút việc cần bàn với bác Tề, lát nữa anh sẽ quay lại tìm hai người."

"Vâng, anh cứ yên tâm đi."

Đợi Kỷ Hoài Xuyên đi khuất, Trình Mạt mới ghé tai Sở Thác nói nhỏ: "Cái cô nàng đáng ghét Hứa Miểu chắc chắn lại tới rồi!"

"Cô ấy là ai thế?"

"Cậu không biết thật sao? Cái tay "đầu gỗ" Kỷ Hoài Xuyên kia chưa kể gì với cậu à? Hứa Miểu thích anh tớ từ nhỏ, suốt ngày bám lấy anh ấy, cứ một điều "anh Kỷ", hai điều "anh Kỷ", tớ nghe mà phát ngấy."

Trình Mạt càng nói càng bực: "Không được, chúng ta phải qua đó thôi. Trước đây anh tớ chưa có vợ thì thôi, giờ có rồi không thể để cô ta làm càn được."

Sở Thác buồn cười: "Đúng là "hoàng đế không vội, thái giám đã cuống". Tớ còn chẳng gấp, cậu gấp cái gì? Cứ ở đây đi, lát nữa gặp thì chào hỏi một câu là được."

Trình Mạt lườm cô một cái đầy vẻ "hận sắt không thành thép": "Sao thế, cậu cứ "Phật tính" như vậy, không lẽ… vẫn chưa "ngủ" được với anh tớ đấy chứ?"

Sở Thác đang uống nước suýt nữa thì sặc: "Nói bậy bạ gì thế! Xung quanh bao nhiêu người kìa!"

Trình Mạt cười hì hì: "Tớ mặc kệ. Tớ chỉ biết là "phù sa không được chảy ruộng ngoài". Anh tớ đẹp trai thế, nhất định phải để chị em mình "tiêu thụ nội bộ" thôi."

"Tớ thấy cậu làm bà mai nghiện rồi đấy!"

"Nghiện thì sao chứ," Trình Mạt bỗng khựng lại, "Hứa Miểu tới kìa! Cậu nhìn xem, quả nhiên cô ta đang bám đuôi anh tớ!"

Sở Thác phân vân một chút, không biết có nên tiến lên chào hỏi không. Kỷ Hoài Xuyên lúc đi cũng không dặn trước, cô nên đứng xem anh tận hưởng cảm giác được mỹ nhân theo đuổi, hay là nên ra tay dẹp loạn "đào hoa héo" đây?

Thật là một vấn đề nan giải. Nhưng rất nhanh, cô không cần phải đau đầu nữa.

Vì Kỷ Hoài Xuyên đã chủ động đi về phía này. Gương mặt vốn lạnh lùng của anh bỗng dịu lại, nở một nụ cười ấm áp. Anh đưa tay vén lọn tóc ra sau tai cô, khẽ hỏi: "Đợi anh có lâu không?"

Sở Thác nháy mắt với anh — Nhận được tín hiệu! Mời anh bắt đầu màn trình diễn, em sẽ phối hợp hết mình.

"Anh Kỷ, vị này là…?" Tiểu mỹ nhân đi theo sau Kỷ Hoài Xuyên không nhịn được lên tiếng. Giọng cô ta mềm mỏng nũng nịu, mặc chiếc váy trắng cao cấp, tóc dài xõa vai, trông đúng chuẩn một tiểu thư đài các.

Kỷ Hoài Xuyên như sực nhớ ra, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo Sở Thác: "Sở Sở, đây là Hứa Miểu, con gái của bác Hứa. Anh có kể với em rồi đấy."

Sở Thác mỉm cười gật đầu: "Chào cô nhé."

"Cô… cô là ai?"

Sở Thác nhướng mày, nép sát vào lòng Kỷ Hoài Xuyên, cất giọng nũng nịu đầy oán trách: "Anh ơi, lúc nãy giới thiệu anh quên chưa nói về em kìa!"

Kỷ Hoài Xuyên sững sờ trước tiếng gọi "anh ơi" (ca ca) của cô. Trong đầu anh lập tức hiện ra hình ảnh đêm hôm ấy, khi cô say khướt, ôm chặt cổ anh và thì thầm vào tai anh bằng giọng điệu lười biếng, ngọt ngào như thế.

"Anh Kỷ?" Hứa Miểu thúc giục.

Kỷ Hoài Xuyên sực tỉnh, anh nhìn Sở Thác cười: "Xin lỗi em. Đây là vợ tôi."

Hứa Miểu trợn tròn mắt, không thể tin nổi: "Anh… anh kết hôn khi nào? Sao em không biết!"

"Chúng tôi chưa tổ chức tiệc cưới, năm sau nếu có dịp tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô."

"Kết… kết hôn sao…" Tiểu mỹ nhân mắt đã rưng rưng, nghẹn ngào một hồi rồi vội vã bỏ đi: "Em hiểu rồi. Xin phép đi trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!