Sở Thác sảng khoái đồng ý ngay: "Không vấn đề gì, ok nha." Chẳng còn chút nào vẻ ngang ngược vô lý lúc trước.
Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, chào tạm biệt cô rồi quay về phòng: "Kỷ tổng, ngài cứ nghỉ ngơi đi ạ."
Kỷ Hoài Xuyên ừ một tiếng, hỏi bâng quơ: "Quan hệ của cậu với cô ta cũng khá nhỉ?"
Chu Nguyên chối đây đẩy: "… Không có, không có đâu. Chỉ là quen biết thôi ạ. Tôi thấy cô Sở là người khá tốt." Kỷ tổng hỏi thế là có ý gì? Chẳng lẽ ngài ấy để ý người ta rồi?
Kỷ Hoài Xuyên cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: "Người khá tốt cơ đấy."
…
Buổi tối, Sở Thác hẹn Thời Dao đi ăn. Đại tiểu thư Thời Dao bận rộn hẹn hò suốt, mãi mấy hôm nay mới sắp xếp được một buổi tối, tan làm liền qua đón cô đi ăn.
Sở Thác vẫn còn đang cuốn tóc ở nhà thì Thời Dao đã đến. Đại tiểu thư tỏ ra rất kiên nhẫn, đợi một lúc hai người mới cùng nhau ra ngoài.
Đi đến cửa thang máy, cửa vừa mở ra thì thấy hai người đàn ông đang quay lưng đi vào trước. Sở Thác vội kéo Thời Dao vào theo. Cửa đóng lại, cô mới phát hiện đúng là "oan gia ngõ hẹp". Người trong thang máy chính là ngài Khắc Nghiệt tiên sinh và trợ lý của anh ta.
Kỷ Hoài Xuyên liếc nhìn cô một cái, mày hơi nhíu lại. Đi đâu cũng đụng phải cô ta.
Sở Thác cũng không chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại anh. Một lúc sau, cô quay sang Chu Nguyên, cười tươi rói chào hỏi: "Hello, đi ra ngoài ăn cơm hả?"
Chu Nguyên bị màn đấu mắt của hai người làm cho ngây người, lát sau mới đáp: "Đúng vậy, tối nay có tiệc rượu."
Sở Thác không nói tiếp nữa, không khí trong thang máy lập tức lạnh xuống. Cũng may thang máy xuống tầng 1 rất nhanh. Thời Dao kéo Sở Thác đi ra trước. Đại tiểu thư nãy giờ nhịn gần chết, vừa ra khỏi thang máy đã không kìm được mà thốt lên: "Đẹp trai quá! Sở Thác, cậu khai thật đi, có phải cậu đã ra tay với người ta rồi không?"
Sở Thác lườm cô bạn một cái: "Cậu nhìn tớ giống kẻ đói ăn quàng thế hả?"
Thời Dao mở to mắt, cao giọng: "Cậu nghiêm túc đấy à Sở Sở? Cái mặt tiền ấy, cái dáng người ấy, tớ đoán anh ta phải có 8 múi cơ bụng, cậu tin không?"
Sở Thác trả lời qua loa: "… Ờ, cũng thường thôi. Mặt mũi thì khó nói, chứ dáng người chắc chả ra gì đâu." Thực ra câu này cô nói hơi trái lương tâm. Hôm ở bệnh viện ôm Kỷ tổng một cái, hình như cơ thể cũng rất săn chắc. Còn mặt mũi… cô chưa nhìn kỹ lắm, chỉ nhớ mày kiếm mắt sáng, cực kỳ nam tính và thâm trầm.
Thời Dao vỗ tay cô: "Nhìn cái thái độ qua loa của cậu kìa. Cậu bị lãnh cảm à Sở Sở? Loại cực phẩm nhân gian này mà cậu không thèm khát cơ thể người ta sao? Gần quan được ban lộc, mau mau "xơi" đi chứ!"
Sở Thác lấy lại tinh thần, cười gượng hai tiếng: "Thôi đi. Không dây vào được đâu."
Cùng lúc đó, nhân vật bị "thèm khát" nào đó đang đi ngay sau lưng các cô, biểu cảm trên mặt dần dần cứng đờ.
Chu Nguyên đi cùng cũng nghe thấy hết, càng nghe càng toát mồ hôi hột. Mẹ ơi, câu chuyện đi theo hướng không ổn rồi. Cậu ta lén nhìn Kỷ tổng, chỉ thấy sắc mặt người đàn ông lạnh như băng, nhìn mà phát khiếp.
Mãi đến khi lên xe, sắc mặt Kỷ Hoài Xuyên mới dịu đi một chút: "Tìm đại quán nào đó đi."
"Vâng. Kỷ tổng, tối nay Phó tổng Triệu của tập đoàn Sao Mai hẹn gặp ngài, vừa mới nhắn tin tới, ngài có đi không ạ?"
"Đi." Kỷ Hoài Xuyên mím môi, nhả ra một chữ lạnh lùng. Dự án lần này tiến triển chậm hơn anh tưởng, chủ yếu là do lão cáo già phụ trách muốn kiếm chác lợi ích lớn hơn nên cứ treo anh lên, đưa ra những điều kiện mà anh không thể nhượng bộ.
Kỹ năng đàm phán nằm ở chỗ đôi bên cùng nhượng bộ có chiến lược. Nếu đối đầu trực diện, nghĩa là Kỷ thị buộc phải thỏa hiệp ở một số điều kiện vốn không muốn nhượng bộ. Nhưng điều đó không nằm trong kế hoạch của anh.
Đúng lúc đang buồn ngủ thì có người đưa gối. Tập đoàn Sao Mai bắt đầu đấu đá nội bộ. Miếng mỡ Kỷ thị ai cũng muốn cắn một miếng, vậy cứ để bọn họ tranh giành đi, xem ai quyết đoán và có thành ý hơn.
Nói xong chuyện chính, Kỷ Hoài Xuyên nhắm mắt dưỡng thần, trong xe yên tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên mở miệng: "Dáng người tôi không ra gì sao?"
Chu Nguyên: "…" Cảm thấy nghẹt thở. jpg
…
Sở Thác và Thời Dao đi ăn đồ Thái. Trong bữa ăn, đại tiểu thư Thời kể lể, chê bai hết lượt danh sách người theo đuổi. Người số 1: Công tử nhà giàu, trước khi gặp cô thì thay người yêu như thay áo, Thời Dao cảm thấy giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, pass. Người số 2: Cao chưa đến 1m85, pass. Người số 3: Mắt hai mí, cô không thích, pass…
Sở Thác nghe chuyện bát quái của Thời Dao như nghe chuyện cười, ăn uống rất ngon miệng. Ăn xong cô còn chưa đã thèm hỏi: "Hết rồi à? Lần sau nhớ đổi chuyện cười mới nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!