"Chồng yêu chồng đương gì chứ… Đúng là tớ có uống say, cũng là ở cùng anh ta thật. Hình như lúc xỉn tớ có làm gì đó khiến anh ta nổi trận lôi đình, nhưng khổ nỗi giờ tớ chẳng nhớ nổi mình đã làm gì, còn anh ta thì cứ trưng ra bộ mặt lạnh tanh không thèm nói một lời…"
Mắt Thời Dao sáng rực lên: "Chậc chậc, không lẽ cậu… "ăn sạch" người ta rồi đấy chứ?"
"Làm gì có chuyện đó! Quần áo tớ vẫn còn mặc chỉnh tề trên người đây này!"
"Thế à," giọng Thời Dao lộ rõ vẻ thất vọng, "Cậu đúng là phí của giời."
Sở Thác lạnh nhạt đáp: "Hê hê, thế tặng cho cậu đấy, lấy không?"
Thời Dao nhướng mày, đôi mắt dài tinh tế đầy vẻ bí hiểm: "Tớ thì thôi nhé, không dám nhận đâu."
"Lúc tớ say có cào cậu mấy lần không?"
"Không nhớ rõ nữa, chắc hai ba lần gì đó. Trước đây chỉ là đùa nghịch nhẹ nhàng thôi, nhưng lần trước cậu hăng máu lắm, làm Dụ Tiểu Ninh cũng phải sợ xanh mặt vì bị cậu cào đấy."
Sở Thác khẽ thở dài: "Xem ra tối qua chắc tớ cũng "cào" Kỷ Hoài Xuyên rồi. Thôi, để lát nữa về tạ tội với anh ấy vậy."
Tán gẫu với Thời Dao một lúc, Sở Thác tạm thời đúc kết ra kết luận đó, lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút để tiếp tục làm việc.
Tan làm, cô ghé bệnh viện thăm Sở Viễn. Cậu bé đã tỉnh, dù chưa thể cử động hay nói chuyện nhiều nhưng khi thấy Sở Thác, đôi mắt thằng bé sáng bừng lên, khóe môi khẽ nhếch cười. Sở Thác ngồi lại trò chuyện với cháu một lúc lâu.
Khi trời tối hẳn, Sở Viễn hiểu chuyện khẽ đẩy tay cô ý bảo cô về nghỉ. Bố mẹ cô thay phiên nhau túc trực, lại có thêm hộ lý nên cô cũng yên tâm ra về.
Về đến nhà đã 7 giờ tối nhưng Kỷ Hoài Xuyên vẫn chưa thấy đâu. Sở Thác bí mật nhắn hỏi trợ lý Chu Nguyên: "Sếp của các anh tối nay đi ăn ngoài à?"
Chu Nguyên đáp ngay: "Không đâu ạ. Công ty vẫn đang họp, có một dự án lớn cần thẩm định."
Sở Thác nghĩ bụng, cô quyết định tự tay vào bếp nấu một bữa thật ngon, định bụng lúc ăn sẽ rót trà rót nước để anh hạ hỏa. Thế nhưng, khi mở tủ lạnh ra, cô bỗng khựng lại: Rốt cuộc anh thích ăn cái gì nhỉ?
Nghĩ mãi không ra, cô đành chọn đại mấy món mình rành nhất.
Khi Kỷ Hoài Xuyên về đến nhà, căn bếp đang vang lên tiếng xèo xèo. Cô "đầu bếp" đang lóng ngóng tay nắp nồi, tay xẻng, miệng còn lẩm bẩm: "Đừng có giận, không được giận, giận quá mất khôn, đau thân mình chứ ai…"
Kỷ Hoài Xuyên: "…"
Anh đóng cửa tạo ra tiếng động, Sở Thác giật bắn mình chạy ra. Cô quên cả việc đang xào nấu nửa chừng, cười tươi rói: "Anh về rồi à? Nào, đưa áo khoác đây tôi treo lên cho."
Kỷ Hoài Xuyên cau mày, nhìn cô chằm chằm một hồi rồi mới để cô cầm lấy áo. Sở Thác chột dạ, lùi lại vài bước: "Vẫn còn món nữa chưa xong! Anh đi rửa tay trước đi rồi chờ tôi nhé! Đừng gấp!"
Trong bếp lại tiếp tục vang lên những tiếng động lớn. Kỷ Hoài Xuyên khẽ nhếch môi, kiềm chế cơn bực bội, kéo ghế ngồi xuống xem tối nay cô định giở trò gì. Anh vừa ngồi vừa cài lại chiếc khuy áo sơ mi trên cùng, ăn mặc kín cổng cao tường, không một nếp nhăn.
Sở Thác bưng thức ăn ra, thấy hành động của anh thì lòng lạnh toát: Chẳng lẽ tối qua mình cào trúng cổ anh ta, làm anh ta không dám vác mặt đi đâu à?
"Ăn cơm thôi. Hôm nay công việc của anh thuận lợi chứ?"
"Cũng ổn. Công ty tôi không có ai say xỉn cả."
"… Kỷ tổng, tôi thật sự sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi mà!"
Kỷ Hoài Xuyên giật mình kinh ngạc: Cô ấy nhớ ra rồi sao?
Anh hơi bối rối chỉnh lại nơ, cơ thể hơi căng thẳng, vành tai bắt đầu nóng lên: "Thế em sai ở đâu?"
Sở Thác thở dài trong lòng, đúng là đồ thù dai, nhưng vì mình có lỗi trước nên cô đành thành khẩn: "Đầu tiên, tôi không nên uống rượu."
"Ừ."
"Tiếp theo, tôi biết tửu lượng mình kém mà không báo trước cho anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!