Nhận được câu trả lời khẳng định từ bác sĩ, Sở Thác mới dám thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng tôi làm thủ tục nhập viện ngay, phiền bác sĩ sắp xếp ca phẫu thuật sớm nhất có thể."
Gương mặt cô bình tĩnh nhưng đôi vai căng chặt. Vừa bước ra cửa thấy Sở Viễn đang đợi, mắt cô chợt ướt lệ. Cô mỉm cười bế thốc cậu bé lên: "Chờ cô có lâu không nào?"
"Dạ không, cháu vừa mới tới thôi."
"Cô đừng khóc nhé," cậu bé ghé sát tai cô thì thầm, "Chị y tá bảo có thuốc tê nên phẫu thuật không đau chút nào đâu."
"Tiểu Viễn không sợ sao?"
"Không sợ ạ!" Cậu bé trả lời dứt khoát. "Nên cô không được buồn nhé, Tiểu Viễn hôn cô một cái là cô không được khóc nữa nha."
Sở Thác ôm chặt lấy cậu bé: "Được, cô nghe lời Tiểu Viễn."
Ca phẫu thuật kéo dài suốt 5 tiếng đồng hồ. Khoảng thời gian đó đối với người thân chẳng khác nào một cuộc hành hình chậm rãi. Ngay cả bà Lâm Nhã vốn đanh đá là thế cũng không nhịn được mà tựa vào vai chồng khóc nức nở. Duy chỉ có Sở Thác vẫn đứng chôn chân trước cửa phòng mổ, bóng lưng gầy guộc nhưng thẳng tắp, không hề nhúc nhích dù chỉ một bước.
Khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, vị bác sĩ mệt mỏi gật đầu: "Ca phẫu thuật rất thành công."
Sở Thác định thốt lên lời cảm ơn nhưng cổ họng đã khản đặc, không phát ra tiếng. Ngay khi cô định bước tới chỗ giường bệnh đang được đẩy ra, đôi chân bỗng mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã quỵ. May sao, một vòng tay lạnh lẽo nhưng vững chãi đã kịp thời đỡ lấy cô.
"Cẩn thận." Giọng nói thanh sạch, trầm ấm vang lên bên tai.
Sở Thác vịn tay anh để đứng vững: "Anh… sao anh lại về rồi?"
Kỷ Hoài Xuyên khẽ "ừ" một tiếng, quầng thâm nhạt dưới mắt cho thấy anh cũng đang rất mệt mỏi: "Xong việc là tôi về ngay."
Bà Lâm Nhã thấy con rể xuất hiện thì cơn dỗi lại nổi lên. Bà mỉa mai: "Cửa hàng bánh mì dạo này làm ăn khấm khá nhỉ? Đến thăm cháu mà cũng không quên diện bộ âu phục "thuê" lần trước, đúng là hình thức quá cơ!"
Kỷ Hoài Xuyên hơi sững người nhưng nhanh chóng hiểu ra, anh lẳng lặng chấp nhận lời châm chọc của "mẹ vợ hờ". Sở Thác không chịu nổi cảnh này, cô bước lên phía trước che chắn cho anh: "Mẹ thôi đi, anh ấy bận việc thật mà. Tiểu Viễn xong rồi, bố mẹ về nghỉ trước đi, con ở đây trông thằng bé."
Ông Sở Bác Văn lên tiếng: "Thôi, hai đứa về đi. Mấy ngày nay con vất vả rồi, để bố mẹ ở lại. Hoài Xuyên, đưa nó về nghỉ ngơi đi con."
Kỷ Hoài Xuyên gật đầu, đặt tay lên vai Sở Thác, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn mọi khi: "Đi thôi, về nhà với anh."
Trên đường về, họ ghé vào một quán ăn Tứ Xuyên ven đường. Vì tâm trạng được thả lỏng sau khi Tiểu Viễn phẫu thuật thành công, Sở Thác đã uống hết hai lon bia lúc nào không hay.
Kỷ Hoài Xuyên vừa thanh toán xong quay lại thì thấy cô đang nhìn mình cười ngây ngô. Cô ôm lấy tay anh, lẩm bẩm: "Tiểu hòa thượng nhà ai mà trông tuấn tú thế này nhỉ?"
Kỷ Hoài Xuyên: "…" Cô ấy lại bắt đầu rồi.
Anh đành bế ngang cô lên, đặt vào ghế sau xe. Suốt quãng đường về nhà, Sở Thác không hề yên tĩnh. Cô hết gọi "Tiểu hòa thượng" lại chuyển sang gọi "Ca ca" (Anh trai).
"Ca ca, sao anh hung dữ thế!" "Ca ca, ngực anh cứng quá, làm em đau…" "Ca ca, để em hát cho anh nghe nhé?"
Kỷ Hoài Xuyên bị cô gọi đến mức tâm phiền ý loạn. Về đến phòng, anh đặt cô xuống giường, lạnh lùng bảo: "Im miệng. Buông tay ra."
"Sao phải buông?" Giọng cô kéo dài, đầy vẻ nũng nịu.
Trước khi Kỷ Hoài Xuyên kịp phản ứng, cô đã bất ngờ túm lấy cà vạt của anh, kéo mạnh xuống khiến anh phải cúi thấp người. Rồi, cô đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh, men rượu nồng nàn lan tỏa: "Lần đầu gặp anh đã thấy… dáng môi anh rất đẹp… Hóa ra là thật. Ca ca, anh thật "ngon miệng" quá đi."
Dứt lời, cô buông tay, lăn ra giường ngủ ngon lành, để mặc Kỷ Hoài Xuyên đứng hình tại chỗ. Tim anh đập loạn nhịp, trí não gần như nổ tung vì nụ hôn bất ngờ này.
"Sở Thác, dậy ngay cho tôi!" "Em không được cậy tôi biết em thích tôi mà muốn làm gì thì làm nhé!"
Đáp lại anh chỉ là tiếng thở đều đặn của cô gái đã chìm sâu vào giấc ngủ. Kỷ Hoài Xuyên tức đến mức không nói nên lời, đành ôm gối sang thư phòng ngủ, vì anh không dám chắc nếu còn ở lại đây, anh có thể giữ được sự bình tĩnh hay không.
Sáng hôm sau, Sở Thác thức dậy với cái đầu đau như búa bổ. Cô hốt hoảng nhìn đồng hồ: "Chết rồi, 6 giờ rưỡi rồi, phải đi làm!"
"Tửu quỷ mà cũng biết sợ muộn à?" Kỷ Hoài Xuyên đứng ngược sáng bên cửa sổ, giọng nói lạnh như băng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!