Chương 27: (Vô Đề)

"… Hửm?"

"Ơ sao thế?" Sở Thác vẫn chưa nhận ra câu nói của mình có gì bất ổn.

Kỷ Hoài Xuyên mím môi, hồi lâu sau mới lên tiếng với giọng điệu bình thản: "Đừng có gọi tôi là đại bảo bối."

Nghe danh xưng đó, tâm trí anh cứ rối bời cả lên. Thế nhưng với cô, đó dường như chỉ là một câu nói cửa miệng không chút nghĩ suy.

"Thôi được rồi… Đồ keo kiệt."

Sở Thác chẳng buồn nói với anh nữa, cô tập trung chuyên tâm ăn cơm, thi thoảng lại lấy đũa chọc chọc miếng sườn trong bát cho bõ tức: Sao trên đời lại có kiểu đàn ông vừa khô khan vừa khó chiều, tâm tư thì cứ như mò kim đáy bể thế này chứ!

Kỷ Hoài Xuyên vốn ít lời, khi cô im lặng thì hai người chỉ ngồi đối diện nhau. May mà thời gian ở chung đã lâu nên bầu không khí cũng không đến mức quá gượng gạo.

Ăn xong, Sở Thác dọn dẹp bàn ăn, ném bát đĩa vào máy rửa bát rồi thông báo: "Tôi về phòng đây!"

Kỷ Hoài Xuyên "ừ" một tiếng, rồi xách máy tính vào thư phòng.

Trong thư phòng, ánh đèn bàn tỏa ra hơi ấm dịu nhẹ. Kỷ Hoài Xuyên ngồi đó, xung quanh là sự tĩnh lặng của màn đêm. Ngôi nhà rất lớn, chỉ có anh và Sở Thác. Khi mọi thứ im ắng lại, anh dường như có thể nghe thấy mọi động động nhỏ từ phía cô.

Nó giống như đám rêu xanh nơi ngõ vắng, lặng lẽ leo kín nửa bức tường, rồi âm thầm thấm vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của anh. Và anh… dường như đã bắt đầu quen với sự ồn ào của cô từ lúc nào không hay. Nghĩ đến đây, anh khẽ mỉm cười, lắc đầu rồi bắt đầu xử lý công việc.

Ở một căn phòng khác, Sở Thác vừa tập xong vài động tác yoga. Sau khi tắm rửa xong, cô bàng hoàng nhận ra một sự thật phũ phàng: Cô đói rồi.

Đồng hồ chỉ 10 rưỡi tối. Cô đấu tranh tư tưởng dữ dội giữa việc "ăn đêm sẽ béo" và cái bụng đang réo liên hồi. Cuối cùng, sau khi lục tung tủ lạnh mà không tìm thấy món ăn vặt nào, cô quyết định đi… phá đám Kỷ Hoài Xuyên.

Cốc cốc.

"Vào đi."

Kỷ Hoài Xuyên đang tựa lưng vào chiếc ghế gỗ trắc, gương mặt anh nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, trông vừa thanh cao lại vừa có chút dịu dàng khó tả.

"Có chuyện gì?"

Sở Thác bị vẻ đẹp trai ấy làm cho lóa mắt mất vài giây. Sau khi định thần lại, cô nhìn anh đầy nghiêm túc: "Kỷ Hoài Xuyên, tôi đói."

Anh ngẩn ra: "Đói? Lúc nãy em ăn còn nhiều hơn tôi đấy."

Sở Thác: "…" Dẹp ngay cái vẻ đẹp trai đó đi! Đúng là đồ "trai thẳng" không có chút phong tình nào, cứ thế này thì ế cả đời thôi!

"Tôi đói thật mà."

Vì đang cần nhờ vả, Sở Thác chủ động xuống nước, tiến lại gần bàn làm việc định giúp anh sắp xếp tài liệu. Kết quả là vừa chạm tay vào, Kỷ Hoài Xuyên đã quát khẽ: "Đừng động vào!"

Đống tài liệu đang ngăn nắp bị cô chạm một cái là rối tung lên. Anh hít một hơi sâu, kiên nhẫn sắp xếp lại rồi còn ghét bỏ lấy khăn giấy lau tay: "Có gì thì nói thẳng đi."

"Anh làm đồ ăn khuya cho tôi đi, được không?" Cô gái nhỏ nhìn anh với ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng: "Kỷ Hoài Xuyên là tốt nhất! Làm cho tôi chút gì ăn đi mà, cầu xin anh đó!"

Kỷ Hoài Xuyên nhướng mày, có ý muốn làm khó cô: "Em định cầu xin thế nào?"

Biết anh cố ý, Sở Thác cũng chẳng vừa, cô kéo dài giọng đầy ẩn ý: "Tôi sưởi ấm giường cho anh, được không?"

"…"

Kỷ Hoài Xuyên tức đến độ cứng họng, anh nghiến răng nói: "Sở Thác, em ăn nói cho cẩn thận."

Cô cười hì hì: "Thì đúng nghĩa đen mà, sưởi cho cái giường nó ấm lên thôi, anh nghĩ đi đâu thế?"

"Ra ngoài." Anh lạnh mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!