Chương 25: (Vô Đề)

"Tôi đang tập thể dục, tại sao phải mặc quần áo? Hơn nữa, chẳng phải em xem rất vui vẻ, rất thích thú sao?"

Anh hơi cúi người, tiến lại gần cô hơn. Ánh mắt anh dừng lại trên vành tai trắng ngần như ngọc của cô gái, trong lòng thầm nghĩ: Đỏ thêm chút nữa, đỏ thêm chút nữa thì tốt biết mấy.

"……Tôi không có."

"Nhưng em nhìn tôi chằm chằm nãy giờ."

Sở Thác chưa từng gặp một Kỷ Hoài Xuyên như thế này. Kỷ Hoài Xuyên lạnh lùng ít nói, hay Kỷ Hoài Xuyên trầm tĩnh dịu dàng, cô đều đã từng thấy.

Nhưng Kỷ Hoài Xuyên trước mắt, một người đàn ông cường thế, bá đạo, đang ở gần cô đến thế. Hơi thở mạnh mẽ của anh phả lên vành tai cô, thật xa lạ, khiến cô trở nên mờ mịt.

Thực ra bỏ qua tính cách, thì ngoại hình và vóc dáng của anh… hoàn toàn là gu của cô. Thế nên trước đây trong mơ cô cũng từng… thèm muốn thân thể anh. Giờ đây bị hơi thở của anh bao trùm, cô cũng thực sự có chút… nhũn chân.

Vành tai cô càng đỏ hơn, sắc đỏ lan từ tai xuống chiếc cổ thon mịn màng.

Kỷ Hoài Xuyên không nhịn được khẽ cười: "Em căng thẳng thế làm gì?"

Sở Thác: "Tôi không có… căng thẳng."

Âm cuối của cô hơi run rẩy, rõ ràng chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Cuối cùng, Kỷ Hoài Xuyên cũng được như ý nguyện nhìn thấy cổ cô đỏ bừng lên. Sắc đỏ lan tràn như ráng chiều nơi chân trời, đẹp đến nao lòng.

Anh hơi lùi lại một bước, kết thúc màn trêu chọc trả thù này. Động tác rất tự nhiên, anh gạt nhẹ lọn tóc lòa xòa trên trán cô, không nói gì thêm, đẩy cửa đi ra ngoài.

Sở Thác ngẩn người một lúc, cũng chẳng biết nói gì, lẳng lặng đi theo sau anh.

Kỷ Hoài Xuyên đi phía trước, bàn tay to lớn khô ráo bất giác nắm lại, dường như đang dư vị xúc cảm mềm mại vừa rồi.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. Vấn đề khiến anh bối rối mấy ngày nay đã có lời giải —— Quả nhiên là cô ấy thích mình.

Mãi đến khi tới công ty, Sở Thác mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Sáng nay Kỷ Hoài Xuyên chắc chắn là cố ý! Cố ý xem mặt cô đỏ bừng, cố ý làm cô cứng họng không nói nên lời, lại còn cố ý ghé sát cô như thế, tạo ra bầu không khí ám muội không thể tả.

Càng nghĩ cô càng tức. "Họ Kỷ kia, anh cứ đợi đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả thù lại!"

Cũng tại bản thân cô kém cỏi, chưa nhìn thấy cơ thể đàn ông bao giờ nên không kiểm soát được việc đỏ mặt. Xem ra phải nghĩ cách nhìn nhiều hơn một chút, như vậy mới tăng cường được sức miễn dịch.

Vừa nghĩ thế chưa được bao lâu, trợ lý của Giang Lâm Tú đã gọi cô ra ngoài. Vẫn là buổi phỏng vấn nhóm người mẫu ảnh lần trước, nhưng lần này người mẫu đông hơn, tính cách lại ồn ào náo nhiệt, nhân viên trong trường quay không đủ nên nhờ cô qua hỗ trợ.

Khi Sở Thác đến nơi, nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho đám con trai to xác kia, đèn flash nháy liên hồi: "Đúng rồi, đúng rồi, người phía sau đặt tay lên vai người phía trước nào. Tốt lắm, nhìn vào ống kính!"

Sở Thác giật mình thon thót: Đám con trai này phần lớn đều c** tr*n, cơ bắp cuồn cuộn rất đẹp, tỷ lệ cơ thể cũng vô cùng hoàn hảo. Khi cười để lộ hàm răng trắng bóng, nụ cười rạng rỡ sạch sẽ, hơi thở thanh xuân tràn ngập sức sống phả vào mặt.

Cái loại hormone chết tiệt này… thật khiến người ta không chịu nổi.

Sở Thác không có tiền đồ đỏ mặt, nhưng vẫn hào phóng ngắm nhìn một hồi. Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, cho dù trước mặt họ có "l*t s*ch" thì cô cũng không thể bỏ chạy được.

Thời gian chờ đợi hơi lâu, cô thuận miệng tán gẫu với cô trợ lý nhỏ của Giang Lâm Tú: "Em thấy ai dáng đẹp nhất?"

"Cậu đứng giữa ấy nhỉ?"

"Cậu đó đường nét không đẹp, không có cảm giác mạnh mẽ. Mấy cậu phía sau kia kìa, ngon nghẻ lắm, chị nhìn xem."

"Đâu đâu để em xem! Á á á cái cậu kia! Em "đổ" rồi!"

Sở Thác nhìn theo hướng cô bé chỉ, có chút bất ngờ khi thấy người quen: "Đào Tri à…"

Mắt cô trợ lý nhỏ sáng rực lên: "Chị Sở, chị quen cậu ấy hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!