Chương 24: (Vô Đề)

Lưu Tiểu Vi nhanh chóng lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tia thương xót ẩn trong ánh mắt Sở Thác, giọng cô ta đã bình tĩnh hơn nhiều: "Thật đấy. Không cần cô lo."

Sở Thác gật đầu nhẹ, không hề tức giận trước thái độ của đối phương, cũng không truy vấn thêm —— ai mà chẳng có những bí mật riêng.

Cô vẫy một chiếc taxi, rất nhanh, chiếc xe đã lăn bánh rời đi.

Hôm nay Sở Thác tan làm sớm, về đến nhà chưa đến 6 giờ. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã nghe thấy tiếng động ồn ào ngoài hành lang: "Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, đừng để va đập."

"Chu Nguyên?"

"Cô Sở!"

"Cậu đang làm gì đấy?"

"Chuyển nhà ạ! Cô Sở, anh Kỷ không nói với cô sao? Anh ấy bảo tôi cho người đóng gói đồ đạc của anh ấy trước, rồi hỏi xem cô có muốn chuyển đồ gì qua không."

"Cái gì?"

Sở Thác còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Nghiêm đã từ trong nhà đi ra: "Bố gọi điện cho con mà con không nghe máy. Hôm nay chuyển sang đó ở luôn đi, thấy sao? Cái chung cư bé tẹo hơn trăm mét vuông này chật chội quá, hai đứa ở cũng bất tiện."

Sở Thác: "……"

Giờ con nói không được thì có tác dụng gì không?

Kỷ Nghiêm làm việc sấm rền gió cuốn, rất nhanh đã cho người thu dọn sạch sẽ đồ đạc của Kỷ Hoài Xuyên, đóng hết vào thùng. Đồ của Sở Thác cũng không nhiều, dù sao cô ở đây cũng chưa lâu, chỉ có vài bộ quần áo thường dùng, mấy đĩa nhạc và sách mang từ nhà cũ đến giờ vẫn còn nguyên trong thùng, nên cũng dọn xong rất nhanh.

Đến biệt thự mới, Sở Thác đứng một bên nhìn Chu Nguyên tất bật chỉ đạo bố trí phòng ốc, sắp xếp tủ quần áo, thầm cảm thán năng lực làm việc của trợ lý Chu đúng là quá đỉnh.

Kỷ Hoài Xuyên có buổi tiệc xã giao nên về hơi muộn. Lúc anh về thì nhà cửa cơ bản đã sắp xếp xong xuôi, anh cũng chỉ biết đứng nhìn: "Nhanh vậy sao…"

Sở Thác gật gật đầu: "Đúng là hơi nhanh thật… Bố anh có phải đang nôn nóng muốn có cháu bế lắm rồi không?"

Kỷ Hoài Xuyên liếc nhìn cô một cái, chưa kịp mở miệng thì Kỷ Nghiêm đã từ trên lầu đi xuống: "Hoài Xuyên, Tiểu Sở, lại đây xem phòng ngủ của hai đứa có vấn đề gì không."

"Tới ngay đây ạ."

Kỷ Hoài Xuyên có chút bất lực. Anh biết bố mấy năm nay ở nhà một mình có chút cô đơn, nhưng không ngờ ông lại rảnh rỗi sinh nông nổi đến mức này, cũng chẳng biết nói gì hơn.

Phòng ngủ chính đã được bài trí ổn thỏa, tông màu Morandi sạch sẽ, nhẹ nhàng, không quá yểu điệu cũng không quá lạnh lẽo.

Bên cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm màu trắng, rõ ràng là được chuẩn bị riêng cho nữ chủ nhân. Tủ quần áo ba cánh chạm khắc hoa văn cổ điển tao nhã, một ngăn đã được treo đầy đồ. Đèn tường đầu giường có độ sáng vừa phải, tỏa ra ánh sáng dìu dịu… Còn chiếc giường… Chiếc giường này hình như hơi quá khổ thì phải… Rộng chừng 3 mét, dường như được thiết kế đặc biệt để thuận tiện cho… hoạt động nào đó.

Ánh mắt Kỷ Hoài Xuyên khựng lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Kỷ Nghiêm thì tỏ vẻ rất hài lòng, xoa xoa cằm lởm chởm râu: "Bên kia sau này không cần về ở nữa. Nhà mới thích không?"

Thích chứ, nào dám bảo không thích.

Cuối cùng cũng tiễn được bố về, Kỷ Hoài Xuyên và Sở Thác ngồi trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.

Đột nhiên chính thức bắt đầu cuộc sống sống chung, cả hai đều có chút không thích ứng kịp.

"Em đi tắm trước đi."

Kỷ Hoài Xuyên phá vỡ sự im lặng, "Trong phòng không có chăn dự phòng. Mai tôi sẽ bảo người mua thêm giường và chăn mang đến. Tối nay tạm chấp nhận chút nhé, từ mai tôi sẽ sang ngủ phòng cho khách, em ngủ ở đây."

"Tối nay phải ngủ chung một giường à?"

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu một cách khó khăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!