Chương 23: (Vô Đề)

"Dì Lâm."

Từ phía sau Sở Bác Văn, một thanh niên mặc vest đen, dáng người cao ráo bước ra: "Cháu làm phiền dì rồi ạ."

"Lục Chiêu à… Sao cháu đến sớm thế?"

"Cháu đến thăm Sở Sở."

Tối qua, nghe tin bạn thân thấy Sở Thác ở gần nhà, nên sáng sớm nay anh ta đã mò đến để chặn đường cô.

Lục Chiêu cười với hai ông bà, nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn: "Cháu muốn nói vài câu với cô ấy."

"Này…"

Lâm Nhã không kịp gọi anh ta lại, trơ mắt nhìn Lục Chiêu đi lên lầu. "Sao ông lại cho nó vào… Còn cái cậu Tiểu Kỷ kia nữa! Lát nữa hai đứa nó đánh nhau thì làm thế nào!"

Sở Bác Văn xua tay: "Nó đã đứng ngay cửa rồi, chẳng lẽ tôi lại cấm cửa không cho vào… Chuyện của bọn trẻ, bà đừng lo, cứ kệ đi."

Trên lầu.

Lục Chiêu bước nhanh đến trước phòng Sở Thác. Hai nhà vốn là chỗ thân tình, lễ tết qua lại thường xuyên, trước đây anh ta cũng từng vào phòng cô vài lần nên khá quen thuộc.

"Cốc cốc."

Anh ta giơ tay gõ cửa.

Vài giây sau, cánh cửa mở ra.

Nhưng xuất hiện sau cánh cửa lại là khuôn mặt một người đàn ông lạ lẫm, giọng nói lạnh lùng xa cách: "Xin hỏi, anh là ai?"

Thấy người mở cửa là đàn ông lạ, những lời Lục Chiêu chuẩn bị sẵn bỗng chốc tan biến. Sắc mặt anh ta lạnh xuống: "Anh là ai? Sở Thác đâu, tôi muốn gặp cô ấy."

Chàng thanh niên tuấn tú thanh cao đứng chắn ngay cửa, chẳng hề có ý định mời vào, vẻ mặt thản nhiên, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Cô ấy còn đang ngủ."

"Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."

"Xin lỗi," người đàn ông lạ mặt bỗng quay đầu nhìn vào trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng tan chảy như băng tuyết gặp nắng, khóe môi hiện lên nụ cười ấm áp, "Tối qua cô ấy… mệt quá. Phiền anh đừng làm phiền."

Lục Chiêu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh: "Anh cố ý."

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu thừa nhận ngay lặp tức: "Đúng thế."

Cố ý nói những lời đầy ám muội như vậy đấy.

Không khí trong phút chốc như đông cứng lại, ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, tia lửa điện xẹt tứ tung.

Cho đến khi trong phòng vang lên giọng nói ngái ngủ đầy bực bội: "Kỷ Hoài Xuyên… Sáng sớm tinh mơ, anh im lặng chút được không…"

Kỷ Hoài Xuyên cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi vài phần. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đóng sầm cửa lại, không cho đối phương cơ hội phân bua.

Anh khóa trái cửa, đi vào trong, thu dọn chăn đệm trải dưới sàn nhà rồi thở dài cam chịu. Đúng là "tổ tông" mà.

Tối qua anh đã bảo sẽ sang phòng cho khách ngủ, nhưng cô nhất quyết không chịu, lý do là sợ bố mẹ bất ngờ kiểm tra phòng. Nói mãi mà thấy mặt anh vẫn lạnh tanh không đồng ý, cô bèn ôm chăn, đáng thương trải xuống sàn nhà: "Tôi nhường giường tôi cho anh, thế được chưa?"

Kỷ Hoài Xuyên đứng hình mất mấy giây. Anh quay đầu nhìn chiếc giường của cô: chăn hồng phấn, gối ôm lông xù, lại còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào… Sao anh có thể nằm đó được chứ?

Cuối cùng, anh đành ngậm ngùi đuổi Sở Thác lên giường, còn mình thì nằm dưới đất.

Sở Thác leo tót lên giường ngay, rõ ràng cái vẻ khách sáo ban nãy chỉ là diễn. Cô ngồi bên mép giường, đung đưa đôi chân nhỏ, mặt mày hớn hở: "Kỷ Hoài Xuyên! Anh đúng là người tốt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!