Sở Thác hoàn toàn không nhận ra mình vừa nói năng lung tung, cô tiếp tục: "Bố mẹ tôi có thể sẽ giữ chúng ta lại qua đêm, anh có ổn không? Nếu diễn kịch không diễn cho trót, họ sẽ không tin đâu!"
"Được."
"Á, tôi thấy Tiểu Viễn rồi, thằng bé này, sao lại đứng ở cửa hóng gió thế kia?"
Sở Thác tựa vào cửa sổ, liếc mắt cái là thấy ngay cậu nhóc đang ngóng trông mỏi mắt. Xe vừa dừng hẳn, cô lập tức nhảy xuống, chạy tới bế bổng cậu bé lên cao: "Cục cưng bé nhỏ!"
Kỷ Hoài Xuyên: "……"
Hóa ra với người lớn thì cô gọi là cục cưng to xác (đại bảo bối), còn trẻ con thì gọi là cục cưng bé nhỏ (tiểu bảo bối).
Sở Viễn dụi khuôn mặt trắng trẻo thơm mùi sữa vào má cô làm nũng: "Cô ơi cô ơi, dượng út có về nhà cùng chúng ta không?"
"Đúng rồi. Đi nào, về nhà thôi."
Cô ôm Sở Viễn ngồi vào ghế sau. Cậu bé bắt đầu líu lo kể chuyện hôm nay ở nhà trẻ học được gì, chơi vui vẻ với bạn nào.
Sở Thác cười tít mắt hưởng ứng, nhéo nhéo má thằng bé: "Tiểu Viễn giỏi quá! Đúng rồi, cô có chuyện muốn nói với con này."
"Cô nói đi ạ!"
"Lát nữa dượng út vào nhà, con không được nói lung tung nhé, từ đầu đến cuối phải nghe lời cô, chịu không?"
"Không thành vấn đề! Quan hệ hai ta là thân thiết nhất mà."
Sở Thác xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé: "Học ai mà khéo mồm thế không biết."
Sở Viễn thì thầm câu gì đó, hai cô cháu cười phá lên.
Kỷ Hoài Xuyên nhìn qua kính chiếu hậu, khóe môi cũng thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Rất nhanh đã đến nơi. Đúng như thỏa thuận trước đó, Kỷ Hoài Xuyên đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại gần đó rồi đi bộ vào.
Khi đến nhà họ Sở, cổng lớn đang mở toang, Lâm Nhã và Sở Bác Văn đã đứng đợi sẵn ở cửa.
Lâm Nhã không nhịn được thở dài: "Con bé này chắc chắn là lừa chúng ta. Với cái tính cách của nó, làm sao có chuyện nói cưới là cưới ngay được. Cũng không biết nó thuê diễn viên quần chúng ở đâu về diễn cùng nữa, ông cứ chờ xem, tôi chỉ cần nhìn một giây là phân biệt được ngay."
Sở Bác Văn đã nhìn thấy từ xa con gái mình đang đi sóng vai với một người đàn ông lạ mặt về phía này, ông vỗ mạnh vào tay bà: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, đến rồi kìa."
Tâm trạng Lâm Nhã hưng phấn lên trông thấy, rõ ràng là đang tò mò muốn xem "diễn viên quần chúng" này trông ngang dọc ra sao. Nhưng vừa nhìn kỹ, bà đã sững sờ: Chàng trai trẻ mặc một bộ vest màu xám bạc, vai rộng chân dài, khuôn mặt tuấn tú thanh thoát, khí chất lạnh lùng mà sạch sẽ.
"Ôi trời ơi ông xã, cậu thanh niên này còn đẹp trai hơn ông hồi trẻ đấy!"
Sở Bác Văn bị vợ nói một câu làm cho mất mặt, ông lườm bà một cái rồi rất nhanh chỉnh đốn lại biểu cảm, ra vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.
Sở Thác từ xa đã thấy bố mẹ mình đứng ở cửa như linh vật đón khách, bèn bắt đầu dặn dò Kỷ Hoài Xuyên. Chờ đến khi thực sự đi đến cửa nhà, cô hít sâu một hơi: "Bố, mẹ, đây là Kỷ Hoài Xuyên mà con từng nhắc tới."
Kỷ Hoài Xuyên cúi đầu chào đầy vẻ khiêm cung: "Cháu chào hai bác, cháu là Kỷ Hoài Xuyên."
Giọng anh trong trẻo, trầm ổn, ánh mắt cũng rất chân thành. Sở Bác Văn bất động thanh sắc đánh giá anh vài lần rồi mới mở miệng: "Vào nhà đi."
Thái độ này rõ ràng là có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán.
Vào đến trong nhà, Sở Bác Văn ngồi xuống ghế sofa. Lâm Nhã mấy ngày không gặp cháu nội liền ôm Sở Viễn vào lòng rồi cũng ngồi xuống. Sở Thác và Kỷ Hoài Xuyên ngồi đối diện, khung cảnh chẳng khác nào "tam đường hội thẩm".
"Cậu là người ở đâu?"
"Dạ, Tú Lệ ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!