Chương 21: (Vô Đề)

"Kỷ Hoài Xuyên, anh đừng có mà tự mình đa tình! Tôi đã nói rồi, cái này không phải tôi mua, vừa nãy chỉ thuận tay nhét xuống gầm giường thôi, anh đừng có chủ quan mà nghĩ là tôi…"

Người đàn ông hờn dỗi nghiêng người, đưa lưng về phía cô: "Đúng thế, tôi cứ cảm thấy cô muốn quyến rũ tôi đấy."

"Anh nói cái gì cơ???"

Sở Thác bị anh chọc cho tức đến bật cười. Lớn từng này rồi mà chưa từng có ai nói với cô những lời như thế.

Kỷ Hoài Xuyên kéo chăn lên, trùm kín mít từ đầu đến chân như con nhộng, che chắn không còn một kẽ hở, như thể sợ hở ra một tí là bị "yêu nữ" Sở Thác ăn tươi nuốt sống.

Giọng anh từ trong chăn vọng ra, nghe có vẻ hơi bí bách nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định, thề thốt đảm bảo: "Tôi nói cho cô biết. Tôi sẽ không để cô có được tôi đâu."

Sở Thác a lên một tiếng, ngẩn ra nửa giây mới hiểu anh đang nói gì, cô cười ngặt nghẽo rồi ngã vật ra giường, cười đến mức lăn lộn.

Kỷ Hoài Xuyên không hiểu vì sao cô cười, vẻ mặt nghiêm túc chẳng khác nào mấy vị lão hòa thượng nơi cửa Phật, anh nhấn mạnh lại lần nữa: "Tuyệt đối không!"

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hoài Xuyên bị nóng đến tỉnh cả ngủ.

Anh ngồi dậy, hóa ra trên người đang đắp tận hai cái chăn dày.

Sở Thác vừa khéo mở cửa bước vào. Cô dậy trước sang gọi Sở Viễn, giờ mới quay lại phòng, thấy anh đã tỉnh liền thong thả trêu chọc: "Ồ, Kỷ trưởng lão, chào buổi sáng, dậy rồi hả?"

Kỷ Hoài Xuyên chỉ vào cái chăn mới thêm: "Cô đắp thêm chăn cho tôi làm gì, nặng quá."

Sở Thác đi về phía phòng tắm, đầu cũng không ngoảnh lại: "Chẳng phải anh sợ tôi ăn thịt anh sao? Đắp thêm cho anh cái chăn nữa, thêm một lớp bảo đảm an toàn."

Kỷ Hoài Xuyên: "……"

Anh nhìn đồng hồ, 6 giờ 35 phút, 7 giờ 10 phút có cuộc họp sớm. Anh không rảnh đôi co với cô, nhanh chóng rời giường gấp chăn gọn gàng cất vào tủ, rồi lấy vest và cà vạt sang phòng cho khách thay đồ, sau đó mới mang bộ đồ ngủ về lại.

Sở Thác vừa rửa mặt xong đi ra, ngồi trước bàn trang điểm cười nói: "Cẩn thận chút nha Kỷ trưởng lão, đừng để tôi nhìn thấy thân thể anh, kẻo anh lại mất đi sự trong sạch đấy."

Kỷ Hoài Xuyên lạnh lùng đáp: "Họ Sở kia, cô sai rồi."

Anh không thèm so đo với cô, cầm túi xách xuống lầu. Trong phòng khách, bé Sở Viễn đã ngồi cạnh Kỷ Nghiêm ăn sáng, thằng bé vẫy vẫy bàn tay mũm mĩm: "Dượng út, chào buổi sáng!"

Kỷ Hoài Xuyên nặn ra một nụ cười, gật đầu với thằng bé: "Dượng đang vội, dượng đi trước đây."

Sở Thác cũng đang đi xuống: "Anh còn chưa ăn sáng mà."

"Không ăn."

"Tiểu Viễn, lấy hộp cơm nhỏ của con ra đây."

"Dạ vâng! Dượng út ơi, dượng nghe lời cô nhé, ngày nào cũng phải ăn sáng, không ăn sáng là đau bụng đó!"

Sở Thác bỏ vào hộp cơm một quả trứng luộc, hai cái bánh bao rồi đưa cho anh: "Tạm chấp nhận chút nhé, cầm lấy ăn trên đường đi."

Cô không chỉ có chấp niệm với bữa sáng của chính mình – một năm 365 ngày ăn không sót bữa nào – mà còn rất kiên trì với người bên cạnh.

Kỷ Hoài Xuyên nhận lấy hộp cơm, chợt nhớ lại buổi sáng hôm chờ lấy giấy đăng ký kết hôn ở Cục Dân chính, cô cũng kéo anh đi ăn sáng. Lúc đó cô nói gì nhỉ… Hình như là: "Sau này chúng ta cùng nhau ăn sáng đi."

Hóa ra cô không phải chỉ nói thuận miệng.

"Cảm ơn."

"Không có gì, lát nữa gặp."

Sở Thác thấy sóng yên biển lặng được vài ngày, bèn định bụng đưa Kỷ Hoài Xuyên về nhà ra mắt, nói rõ ràng với bố mẹ một tiếng. Tránh để các cụ ngày nào cũng gọi điện tra hỏi xem cô kết hôn thật hay giả, chuyện này đâu phải chuyện đùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!