Chương 20: (Vô Đề)

Trình Mạt không nỡ, véo má bé bánh trôi một cái: "Ôi chao, thật sự đáng yêu muốn chết."

Sở Thác xót xa xoa khuôn mặt nhỏ của Sở Viễn: "Không được véo nữa! Nhìn xem tối nay cậu véo mấy lần rồi. Muốn chơi trẻ con thì tự đi mà sinh!"

Trình Mạt bị cô nói làm đỏ mặt. Hạ Từ cười ôn nhu, tiếp lời: "Vậy để anh nỗ lực thêm."

"Áu áu, cẩu độc thân bị ngược!"

"Hì hì, bái bai."

"Ừ, đi đường cẩn thận! Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ."

"Được rồi, bên ngoài gió to, hai người mau vào nhà đi!"

Tiễn Trình Mạt xong, Sở Thác tò mò quay đầu lại nhìn: "Sao ba anh không ra tiễn thế?"

"Ba tôi hồi trẻ tính cách quá mạnh mẽ, quan hệ với hai người cô đều không tốt. Cô cả sau khi lấy chồng… đã mất sớm. Cô út cũng vì chút chuyện mà quan hệ với ba rất tệ. Mấy năm gần đây mới đỡ hơn chút, nếu không phải vì bà nội ốm, cô út cũng chẳng muốn nói chuyện với ba tôi. Còn về Tiểu Mạt, thực ra ba tôi rất thương con bé, nhưng người già rồi, sĩ diện, bao nhiêu năm qua ông không cho người trong nhà tiếp xúc với nhà họ Trình."

Chuyện nhà Trình Mạt, Sở Thác cũng biết một chút nên không hỏi nhiều: "Thảo nào ba anh thích Tiểu Viễn thế."

"Ừ. Ông ấy thực ra biết mình sai rồi, nhưng không chịu xuống nước."

"Vậy, anh cũng không cho ông ấy cái bậc thang nào à?"

"Không có."

Kỷ Hoài Xuyên kiệm lời như vàng, nhưng Sở Thác lại nghe ra chút cảm xúc kháng cự từ hai chữ này. Có lẽ… có lẽ quan hệ cha con giữa anh và Kỷ Nghiêm cũng không tốt. Thực ra có thể nhìn ra được, họ không hề thân thiết.

Cô cân nhắc rồi mở lời: "Bác Kỷ chắc chắn rất yêu anh. Chỉ là không biết cách bày tỏ thôi. Dù sao bác ấy cũng lớn tuổi rồi, có lẽ bây giờ anh chưa biết cách giao tiếp với bác ấy, nhưng cứ từ từ tìm cách, có lẽ có thể nói chuyện với bác ấy nhiều hơn, cũng làm bác ấy vui hơn?"

Kỷ Hoài Xuyên ngẩn ra, cúi đầu cười: "Hình như tìm được rồi."

"Hả?"

"Vào nhà thôi."

Kỷ Hoài Xuyên không giải thích, sải bước dài đi vào sân. Sở Thác đuổi theo phía sau: "Cách gì thế?"

Người đàn ông cao ráo chân dài, đi nhanh hơn cô, nhưng lại không quá nhanh, vừa vặn kiểm soát ở khoảng cách cô có thể đuổi kịp, nhưng lại không thể lại gần hơn dù chỉ một tấc.

Ánh đèn treo nhỏ trong sân ấm áp, dịu dàng và tinh tế, nhẹ nhàng phủ lên hai người. Rõ ràng hai người cách nhau một đoạn ngắn, nhưng bóng của một lớn một nhỏ lại dựa vào nhau rất gần, như đang tựa vào nhau, lâu dài bền bỉ.

Gió thanh trăng sáng, đêm đẹp vô ngần.

Kỷ Hoài Xuyên cười nhạt, lẩm bẩm nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Là em đó."

Đêm đó, Sở Viễn vẫn chủ động đòi ngủ cùng Kỷ Nghiêm. Kỷ Nghiêm vui vẻ đồng ý, bế bé lên lầu, còn không quên dặn dò hai người trẻ tuổi: "Hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu với Sở Thác: "Tôi sang phòng khách tắm rửa, em về phòng trước đi."

Sở Thác khẽ hừ nhẹ một tiếng, không tiếp lời.

Cô gặng hỏi cả buổi tối cũng không nhận được câu trả lời của Kỷ Hoài Xuyên. Tên đàn ông chó má này chắc chắn cố ý trêu ngươi cô, giờ cô vẫn còn đang ghim thù đây.

Lần này ở lại nhà họ Kỷ hai ngày, cô bất ngờ phát hiện… hóa ra ở nhà họ Kỷ còn thoải mái tự tại hơn ở nhà mình. Chắc do ba mẹ đẻ có nhiều chuyện quá làm cô đau đầu, ở đây cô được tự do tự tại, thỉnh thoảng còn chọc tức Kỷ Hoài Xuyên, cũng vui phết.

Hôm nay cô tiện tay cầm vài bộ quần áo mặc thường ngày để tiện tắm rửa, các đồ dùng sinh hoạt khác cũng mang theo một ít, chắc sau này sẽ thường xuyên qua bên này.

Sở Thác đóng cửa lại, ôm quần áo vào phòng tắm, thuận tay mang theo chiếc loa nhỏ trên bàn trà vào, đổ tinh dầu hoa cam vào bồn tắm, hí hửng bắt đầu ngâm mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!