Chương 2: (Vô Đề)

Kỷ Hoài Xuyên bình tĩnh nói: "Buông tay ra."

Sở Thác càng ôm chặt hơn, giọng rầu rĩ: "Không buông."

Kỷ Hoài Xuyên: "…"

Cốc cốc. Cửa mở, có người bước vào. Họ chỉ thấy bóng lưng cao lớn, tuấn tú của một người đàn ông. Cô gái ngồi trên giường bệnh dường như đang ôm chặt lấy anh ta.

"Xin chào, cho hỏi… cô Sở có ở đây không?"

Kỷ Hoài Xuyên cúi đầu nhìn Sở Thác. Cô gái hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh, mấp máy môi ra hiệu: "Đuổi bọn họ đi, tôi sẽ buông tay."

Kỷ Hoài Xuyên hít sâu một hơi, cuối cùng nghiến răng thốt ra một câu: "Các người đi được chưa?"

Mấy gã đàn ông đứng ở cửa có vẻ không cam lòng. Bọn họ nhận tiền của Sở tiên sinh đi tìm người, giờ không tìm thấy cô Sở thì không lãnh được tiền. Nhưng đây là bệnh viện, hơn nữa người đàn ông kia trông có vẻ đã cực kỳ mất kiên nhẫn…

"Ngại quá, ngại quá, nhầm phòng, chúng tôi đi ngay đây."

Tiếng bước chân xa dần. Sở Thác vẫn chưa chịu buông tay ngay. Vừa rồi cô sơ suất quá, lại lỡ miệng nói trong điện thoại với đứa cháu nhỏ là mình đang ở bệnh viện…

"Buông. Tay."

Kỷ Hoài Xuyên lên tiếng lần nữa, giọng nói đã pha chút nghiến răng nghiến lợi. Anh vốn không thích tiếp xúc thân mật với người khác, đặc biệt là phụ nữ.

Sở Thác buông tay ra, ngả người ra sau, khẽ mím môi, có lẽ đang nghĩ xem nên giải thích thế nào: "Tôi…"

"Cái thai ba tháng của cô đâu rồi? Nó có mấy ông bố hả?"

"… Không phải, chuyện là thế này…"

"Đã ở bệnh viện rồi, có muốn đi kiểm tra luôn không?"

"Được rồi… đứa bé là do tôi bịa ra."

Sở Thác oán hận nhìn người đàn ông trước mặt: Đúng là người đàn ông tàn nhẫn.

Kỷ Hoài Xuyên nhàn nhạt "ồ" một tiếng: "Vậy nên, cô nàng lừa đảo này, đợi trợ lý của tôi về thì cô có thể bảo cậu ta đi được rồi đấy."

Sở Thác: "Được thôi… Mà khoan, cái gì? Cô nàng lừa đảo?"

Khóe môi Kỷ Hoài Xuyên hơi cong lên, anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt mang theo chút ý cười trêu tức: "Chứ không phải sao?"

Sở Thác vui vẻ gật đầu: "Được lắm. Đồ vua khắc nghiệt."

Kỷ Hoài Xuyên khựng lại một chút. Hình như chưa từng có ai dám đối chọi gay gắt với anh như vậy, đã thế lại còn là một cô gái trẻ. Anh hơi nhíu mày, cuối cùng quyết định không chấp nhặt với cô nữa, chỉ liếc nhìn lạnh lùng rồi đi ra ngoài chờ Chu Nguyên.

Sở Thác nhìn theo bóng lưng anh, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Ngay từ đầu Sở Thác đã không định ăn vạ quá đà. Đợi Chu Nguyên quay lại, cô chủ động mở lời trước: "Tôi không sao rồi, vừa nãy y tá đã vào kiểm tra lại, tôi có thể đi bất cứ lúc nào."

Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá, tốt quá, vậy… cô định khi nào đi?"

Sở Thác ngồi dậy: "Anh cứ đi đi. Không cần lo cho tôi."

Chu Nguyên là người thật thà, theo bản năng nở nụ cười nhưng lại thấy hơi ngại: "Tối nay cô không đi sao? Để tôi thuê hộ lý cho cô nhé?"

Sở Thác ngẩn ra: "Không cần đâu. Anh đi đi."

Sống một mình ở nước ngoài hơn mười năm, cô đã quá quen với việc tự đi khám, tự mua thuốc, tự truyền nước biển một mình rồi. Huống hồ hôm nay vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì to tát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!