Chương 19: (Vô Đề)

Kỷ Hoài Xuyên bật cười, bế bổng cậu bé lên.

Cách nói "chào buổi sáng" của hai người này thật giống nhau, khiến tâm trạng anh khá tốt.

Đã một thời gian Kỷ Hoài Xuyên không ăn sáng, cháo trắng rau xào ăn vào rất ấm bụng. Anh ăn xong trước, xoa đầu Sở Viễn: "Công ty có việc, dượng đi trước đây."

Sở Thác vẫy tay với anh: "Tối gặp nhé."

Kỷ Hoài Xuyên "ừ" một tiếng, không nói gì thêm, ra khỏi cửa.

Đợi Sở Viễn ăn sáng xong, Kỷ Nghiêm tiễn hai cô cháu ra cửa, hiền từ nói: "Tiểu Sở à, sau này chuyện ba mẹ cháu giải quyết sớm một chút, hai gia đình gặp mặt, tổ chức một hôn lễ bù, cháu cũng nhớ đưa Tiểu Viễn đến chơi thường xuyên nhé."

Có thể thấy ông rất thích Sở Viễn, một phần vì trẻ con đáng yêu, một phần cũng vì người già dễ cảm thấy cô đơn.

"Vâng ạ bác Kỷ, bọn cháu ra ngoài một lát, tối sẽ quay lại. Tiểu Viễn, chào ông đi con."

"Cháu chào ông ạ, tối nay Tiểu Viễn lại ngủ với ông nhé!"

Sở Viễn rất ngoan, chào tạm biệt Kỷ Nghiêm xong, gục đầu lên vai Sở Thác thì thầm: "Cô ơi… mai về nhà rồi, sau này có còn được gặp dượng nhỏ và ông Kỷ nữa không ạ?"

"Hả?"

"Cháu thích họ."

Sở Thác ngẩn ra, vỗ vỗ lưng bé: "Đương nhiên rồi."

"Thật ạ?"

"Thật mà! Chúng ta đi công viên giải trí chơi trước, tối dượng sẽ đến đón chúng ta."

"Oa! Tuyệt quá!"

Sở Viễn rất thích Kỷ Hoài Xuyên, Sở Thác đã nhận ra điều đó.

Tuy nhiên, Kỷ Hoài Xuyên đối với người lớn thì có chút lạnh lùng, nhưng đối với trẻ con quả thực rất tốt và kiên nhẫn.

Sở Viễn đã lâu không được đi công viên giải trí, vào đến nơi là vui sướng tột độ, lúc thì đòi chơi tàu lượn siêu tốc, lúc thì đòi chơi đu quay, chơi mệt lại kêu khát, muốn uống nước.

Cuối tuần công viên giải trí đông nghịt người, sắp đến cuối năm nên người lớn đưa trẻ con đi chơi rất nhiều. Sở Thác vừa xếp hàng mua vé, vừa chạy đi mua nước mua kẹo cho bé, thực sự mệt muốn xỉu.

Đến chiều tối, Kỷ Hoài Xuyên đúng giờ xuất hiện bên ngoài công viên giải trí.

Sở Thác nhìn thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được nghỉ một lát, giao đứa trẻ nghịch ngợm này cho anh.

Cô dắt tay Sở Viễn chạy về phía xe, lúm đồng tiền ẩn hiện, cười nói: "Kỷ Hoài Xuyên, anh đến sớm thật đấy!"

Kỷ Hoài Xuyên gật đầu đầy kiềm chế, ánh mắt chạm vào đôi mắt cong cong của cô, lại không khỏi ngẩn ngơ — cô cười đẹp như vậy, là vì nhìn thấy anh nên mới vui thế sao?

Ý nghĩ tối qua lại bất chợt hiện lên trong đầu… Có phải cô ấy thích mình không?

Sở Thác thấy anh thất thần, đưa tay khua khua trước mặt: "Sao thế?"

Kỷ Hoài Xuyên thu hồi tâm tư: "Không có gì, về thôi."

Anh kín đáo liếc nhìn Sở Thác một cái rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Xe chạy rất êm.

Ở ghế sau có để một chiếc bánh kem matcha nhỏ. Sở Viễn lấy thìa múc một miếng, đưa cho Sở Thác trước: "Cô ăn trước đi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!