Kỷ Hoài Xuyên vài lần muốn nói lại thôi, nhưng cậu bé cứ nhìn anh chằm chằm đầy cảnh giác và thù địch. Có những lời không tiện nói trước mặt trẻ con, anh lạnh mặt nói: "Em thả đứa bé xuống, ra ngoài với tôi."
Sở Thác rốt cuộc không nhịn được cười, bế Sở Viễn lên, nhét vào tay anh: "Tặng anh đứa con trai đấy."
Kỷ Hoài Xuyên: "…?"
"Đây là con trai anh tôi."
"… Ồ."
"Sở Viễn, chào chú đi con."
Cậu bé ngoan ngoãn vô cùng, ôm cổ Kỷ Hoài Xuyên, cười hì hì gọi: "Dượng nhỏ!"
Sở Thác ngẩn ra, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: "Học ai đấy, đồ quỷ con này."
Sở Viễn cười càng vui vẻ, thân thiết vòng tay qua cổ Kỷ Hoài Xuyên: "Dượng ơi, dượng có phải rất thích cô cháu không ạ?"
Lần đầu tiên Kỷ Hoài Xuyên bế trẻ con, cơ thể nhỏ bé mềm mại khiến động tác của anh có chút cứng ngắc. Anh muốn buông tay nhưng lại sợ bé ngã, nghe câu hỏi của bé lại theo bản năng căng thẳng: "… Không có."
Cậu bé chớp mắt, vẻ mặt đầy thắc mắc "a" một tiếng: "Không thích ạ?"
Lúc này Sở Thác mới đón lấy cậu bé: "Vừa nãy làm ồn đến anh à?"
"Không có. Là ba tôi bảo mang ít đồ cho em."
"Ồ, không làm ồn đến anh là tốt rồi. Tôi đang nấu cơm, lát nữa nói chuyện sau nhé."
"Ơ cô ơi, cô không mời dượng nhỏ ăn cơm cùng ạ?"
Sở Thác bị bé hỏi đến sững sờ: "Hả? Cháu muốn thế à?"
Kỷ Hoài Xuyên phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng Sở Viễn không biết đã nhảy xuống đất từ lúc nào, ngẩng đầu, kéo vạt áo anh, vẻ mặt đầy mong chờ hỏi: "Dượng ăn cơm cùng bọn cháu được không ạ?"
"Ừ."
Kỷ Hoài Xuyên gật đầu. Sở Thác cũng vui vẻ giao Sở Viễn cho anh: "Đúng lúc quá, anh chơi với nó một lát đi."
Trong nồi đang hầm thịt bò kho khoai tây, thêm người ăn, Sở Thác nấu thêm nồi canh sườn bí đao. Chẳng mấy chốc, hương thơm đã bay khắp phòng. Sở Viễn đang quấn lấy Kỷ Hoài Xuyên bắt anh chơi xếp gỗ cùng, ngửi thấy mùi thơm liền thì thầm: "Thế nào, cô cháu giỏi lắm đúng không?"
Kỷ Hoài Xuyên nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Sở Viễn lại không hài lòng với phản ứng của anh: "Bà nội bảo cháu làm người phải biết đủ. Cô cháu tốt như thế, sao trông dượng có vẻ không vui lắm vậy. Dượng có biết người khác đặt biệt danh cho cô ấy là gì không?"
Kỷ Hoài Xuyên bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé chọc cười: "Là gì?"
"Sở Tròn Tròn! Chính là cùng tên với Trần Viên Viên (Trần Tròn Tròn), đại mỹ nhân khiến người ta "nổi giận vì hồng nhan" ấy!"
Sở Thác vừa bưng đĩa thức ăn từ bếp ra, nghe thấy mình bị gán cho cái biệt danh ấy, liền giơ tay ấn ấn vào trán Sở Viễn từ xa.
Kỷ Hoài Xuyên cười nhéo má cậu bé, quay đầu nhìn Sở Thác một cái, giọng điệu hiếm khi có vài phần hài hước: "Ồ, là một đại mỹ nhân cơ à."
Sở Thác bị anh cười làm cho đỏ mặt, đi tới bế Sở Viễn lên: "Chỉ có cháu là nói nhiều."
Trên bàn ăn bày rau cải xào, thịt bò kho khoai tây, trứng sốt cà chua và canh sườn. Sở Thác bế Sở Viễn ngồi vào ghế, nhưng bé lại nhảy xuống: "Cháu không chịu, cháu muốn ngồi với dượng nhỏ."
Sở Thác: "…"
Cái đồ quỷ con vô lương tâm này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!